
Tác giả: S.D.Perry
Ngày cập nhật: 22:53 17/12/2015
Lượt xem: 1341829
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1829 lượt.
tu - và anh nhận ra rằng mình đang nhìn thấy phần bụng của sinh vật gớm ghiếc ấy , một giống loài mà sự tồn tại của nó chưa bao giờ được biết đến . Phần thân dưới của nó thậm chí còn lớn bằng cả một ngôi nhà .Cái miệng đen ngòm của nó rít lên , để lộ ra hàm răng nhọn hoắt , nghiến lên kin kít , mỗi chiếc nanh đều to như nắm đấm . Nếu như nó vồ xuống lúc này , John chắc chắn sẽ bị nuốt chửng bởi bộ hàm đồ sộ . Hoặc bị nghiền nát . Hoặc bị dìm xuống đáy biển băng giá , chết đuối ,rồi trở thành bữa tối cho sinh vật rùng rợn này . Trong khoảnh khắc đối diện thực tại ấy, anh gào lên :
" Lặn xuống ! "
Ngay lúc ấy , con quái vật bổ nhào xuống , uốn éo cái thân dài ngoằng , trông như một con rắn khổng lồ bên chiếc bè nhỏ xíu . Bóng của con vật dưới ánh trăng như nuốt gọn con mồi trong cơn điên loạn kia . David thoáng nhìn thấy những con ngươi to cỡ trái bóng chuyền đang lồi ra , long lên sòng sọc . Khi cái thân hình to lớn ập xuống , một cột nước khổng lồ bắn tung lên như một vụ nổ , dải nước sủi bọt ấy văng lên bầu trời , làm nhuốc bẩn cả những vì sao . Trước khi David kịp lấy hơi , một cơn sóng chấn động đã ập lấy anh , nhấn chìm không thương tiếc vào màn đêm sôi sục . Anh vật lộn với áp lực đang giằng xé tứ chi , cố gắng tìm lấy không khí để thở trong dòng nước xiết đang đổ xuống ào ào . Vùng vẫy điên cuồng , anh đã rướn được tới mặt nước , rùng mình bởi hơi lạnh trong không khí . Một bàn tay ấm áp túm lấy đôi vai .Anh hít lấy hít để không khí ngay khi chân vừa chạm đất , giọng nói gần như đứt hơi của Karen vang ngay sau anh :
" Thấy anh ấy rồi ... "
Lảo đảo bước đi trên những phiến đá trơn truội , David mặc cho thân hình bị kéo lê cho đến khi cảm thấy thăng bằng trở lại và ngước nhìn . Từng dáng người đang ướt sũng nước xuất hiện . Steve và Rebecca ...
Chúa ơi , John ...
" Tôi ổn " - David hổn hển nói , ngã chúi về phía trước , đầu gối va vào đá đau điếng - " John , có ai thấy anh ấy không ? "
Không ai trả lời . Anh dụi muối ra khỏi mắt , lảo đảo nhìn trong màn đêm . Chỉ có những cơn sóng lặng lẽ xô chân họ .
" John ! " - Anh gào to tới mức có thể , dõi tìm nhưng vô vọng . Trái tim như rùng lạnh cùng thân thể , nặng trĩu cùng chiếc áo chống đạn Kevlar đang sũng nước .
- không thấy một bóng người -
Anh cất tiếng gọi lần nữa ,niềm hy vọng lụi dần . " John ! "
" Cái gì ? " -một giọng nói gần như nghẹn lại vang lên từ tảng đá phía bên trái họ .
David nhẹ cả người , hít một hơi thật sâu ngay khi thấy thân hình lảo đảo của người đồng đội bước ra từ bóng tối . Steve lao tới , túm lấy cánh tay anh chàng cao lớn ấy , dựa anh vào tảng đá .
" Tôi lặn xuống " - John khẽ thốt lên .
David đưa mắt nhìn xung quanh ,qua bãi đá ,hướng tới bóng đen của những toà nhà . Họ đang ở một góc cuối bãi biển , trong tầm ngắm .Cú tấn công của con quái cá - có thể coi là như thế - đã khiến cả nhóm có thể bị phát giác , và họ lại đang ở trên bờ lúc này .
Họ có nghe thấy chúng ta không ? Có nhìn thấy không? Không nên chần chừ thêm nữa , không thể ở lại đây mãi được ...
" Cái nhà thuyền " - Anh nói khẽ , quay về hướng Nam - " Nhanh lên ! "
Cả đội liền vội vã di chuyển , Karen dẫn đầu , những người khác theo sau . Không ai bị thương nặng cả , đúng là một điều thần kỳ . David chạy sau John , cố gắng lê đôi chân đau buốt qua bãi đá .
Nấp vào lùm cây , tập hợp đội hình ,rồi băng qua hàng rào . Khu đất nhô lên trên bờ dốc trước mặt họ , bến tàu lù lù hiện ra . Khi cả nhóm đã trèo lên phía trên những tảng đá , David nghe thấy tiếng va lách cách của kim loại : Rebecca đang ôm trước ngực vật gì màu đen , ướt đẫm trong túi đạn . Anh cảm thấy chút hy vọng cho cơ hội lần này ; nếu cả nhóm có thể lẻn vào bên trong , một nơi nào đó thật an toàn ...
Toà nhà ở ngay phía bên tay phải , yên lặng và u ám , cánh cửa đóng lại ,đối diện với bến tàu . Không thể biết được nó có hoàn toàn trống rỗng hay không . Dù từ đây đến đó chỉ khoảng 10 mét nhưng không hề có vật gì để che chắn cho bọn họ cả .
Không còn sự lựa chọn nào khác
" Cúi thấp xuống " - Anh thì thào . Cuối cùng cả đội cũng tới được toà nhà . Karen ẩn cửa trước tiên . Không một ánh đèn hắt ra , không tiếng chuông báo động . Steve và Rebecca theo sau theo sau , tiếp đến là John , cuối cùng là David , anh dùng vai đẩy cửa đóng lại sau lưng .
" Tất cả đứng yên đã " - Anh khẽ ra lệnh , dò dẫm tìm cây đèn halogen dưới thắt lưng . Ngoài nhịp thở của các thành viên trong đội ra , căn phòng vẫn yên ắng , nhưng bốc lên một thứ mùi kinh tởm của thịt rữa lâu ngày ...
Chùm ánh sáng xuyên qua bóng tối , để lộ ra một căn phòng lớn không cửa sổ . Dây thừng , phao cứu sinh treo đầy những móc gỗ , một chiếc bàn lớn nằm dọc theo bức tường , vài cái giá để đồ lộn xộn .
- Lạy Chúa tôi -
Ánh đèn dừng lại ở cánh cửa của một căn phòng khác , ngay đối diện cánh cửa mọi