
Tác giả: S.D.Perry
Ngày cập nhật: 22:53 17/12/2015
Lượt xem: 1341676
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1676 lượt.
andy cắn xuyên qua ống giày da;Carlos giộng báng súng cây M16 xuống đập gãy cổ nó,tâm thức vẫn kêu gào vô vọng rằng nó đã ăn mất mắt cá chân Randy,rồi anh sốc người lính gần bất tỉnh dậy với một sức mạnh anh không nghĩ rằng mình sở hữu.Và họ chạy,Carlos lôi người đồng đội bị thương tránh xa những kẻ giết người man rợ,dòng suy nghĩ đứt quãng,hoang dại,và trên đường họ chạy, nó cũng kinh hoàng không kém những gì đang diễn ra.Trong ít phút,anh phát rồ,không thể hiểu chuyện gì đã xảy ra,những gì vẫn đang tiếp tục diễn ra…
“Ui da,lạy Chúa,thật là…”
Nghe tiếng Randy,Carlos nhìn xuống lo lắng,giọng anh ta lắp bắp,viết cắn sâu khoảng 2 inches phía trên bàn chân.Máu sền sệt vẫn chảy ra dính đầy trong giày Randy.
“Nó cắn tôi,cái thứ quỷ quái cắn ngay chỗ đó.Nhưng nó chết rồi,Carlos.Chúng đã chết…phải không?” Randy nhìn anh,mắt mờ đi vì đau đớn và vì cái gì đó nữa,điều không ai trong họ có thể có – sự bối rối,nhiều đến mức Randy khó mà tập trung được.
Có thể là bị chấn động.Dù gì thì Randy cũng cần đến bệnh viện.Carlos cúi xuống,xé một miếng áo của Randy rồi nhanh chóng buộc nó thành gạc vừa buồn nôn.
Chúng ta rơi vào bế tắc rồi,ngoài kia không có cảnh sát,không nhân viên cứu thương,thành phố này đang chết hay nó đã chết rồi.Muốn được giúp đỡ thì phải tự đi tìm thôi,và anh ta thì không còn khả năng chiến đấu.
“Sẽ hơi đau đấy,’mono,nhưng phải ngăn cái giày cậu không ướt hết đã,” Carlos cố làm ra vẻ thoải mái vừa buộc miếng gạc vào vết thương.Giờ hù anh ta cũng không ích gì,đặc biệt khi anh ta cũng kiệt sức như Carlos.“Giữ chặt nó,được chứ?”
Randy cắn chặt răng,một cơn run chạy khắp người,nhưng anh làm theo lời Carlos và giữ chặt miếng băng tạm.
Randy ngửa người ra sau là dịp Carlos nhìn kĩ phía sau đầu anh ta,thấy khó chịu vì chỗ lõm đầy máu dưới lọn tóc quăn đen.Ít nhất nó không còn chảy máu nữa.
“Tụi mình phải ra khỏi đây thôi Carlos” Carlos nói. “Hãy cùng về nhà,được chứ?Tớ muốn về nhà.”
“Sẽ sớm thôi,” Carlos nói nhỏ nhẹ. “Cứ ngồi đây nghỉ một chút rồi chúng ta sẽ đi.”
Anh nghĩ tới mấy cái xe hư họ đã chạy qua,đống đồ hỏng,gạch và gỗ trên đường,những chướng ngại làm trong vội vã.Chắc là họ sẽ tìm được một chiếc xe vẫn còn cắm khóa,vấn đề mọi con đường đều không đi qua được.Carlos không có bằng phi công,nhưng anh có lái trực thăng vài lần – tốt thôi,nếu họ gặp một sân bay.
Chúng ta sẽ không thể đi bộ ra khỏi đây được.Randy không bị thương cũng thế,gần toàn bộ U.B.C.S. đã bị hạ,hoặc gần như thế.Phải có đến cả trăm,có lẽ cả ngàn con sinh vật như thế ngoài kia.
Nếu họ có thể tìm được những người sống sót khác,nhóm lại…nhưng tìm được bất kỳ người sống nào trong cơn ác mộng này cũng đã là ác mộng rồi.Ý nghĩ về nhà hàng Trent nói đến hiện lên;có điên mới đi tới đó,họ phải ra khỏi thành phố,và họ cần giúp đỡ để làm việc đó.Mấy vị đội trưởng là người duy nhất biết địa điểm trực thăng đến đón,hay có điện đàm,không đời nào Carlos quay trở lại chỗ -
-nhưng mình đâu cần phải làm thê,đúng không?
Nhắm mắt lại một phút,anh nhận ra mình đã bỏ sót một điều hiển nhiên;có lẽ anh hoang mang hơn anh tưởng.Trên thế giới này đâu phải chí có một cái điện đàm;chỉ việc tìm một cái thôi.Gọi cho trực thăng đến đón – điên thật,cho bất cứ ai nghe được – rồi đợi họ tới.
“Tớ thấy không ổn,” Randy nói,nhỏ đến nỗi Carlos gần như không nghe thấy,giọng anh run hơn lúc nãy. “Ngứa,ngứa lắm.” Carlos bóp nhẹ vai anh ta,nhiệt độ làn da đang phát sốt hừng hực tỏa ra từ dưới áo sơ mi. “Cậu sẽ ổn thôi,người anh em,cố lên.Tớ sẽ đưa chúng ta rời khỏi đây.”
Giọng anh đầy tự tin.Carlos chỉ mong anh có thể thuyết phục chính mình.
Ted Martin,người đàn ông gầy tuổi ngoài 30,bị bắn nhiều phát vào đầu.Nicholai không biết ông ta bị ám sát hay bị giết sau khi nhiễm virus,hắn cũng chẳng quan tâm;điều quan trọng là tên Martin đó,kẻ chính thức là Personal and Political Liaison-cố vấn quân sự và chính trị cho viên chỉ huy sở cảnh sát,đã giúp Nicholai không tốn thời gian tìm hắn.
“Cảm ơn ông bạn nhé,” Nicholai nói,mỉm cười với tên Watchdog đã chết.Ông ta cũng đúng tác phong khi chết gần nơi ông ta phải ở,trong văn phòng đội thám tử phía cánh phải tòa nhà RPD.
Một khởi đầu tuyệt vời cho cuộc hành trình;nếu toàn bộ bọn họ đều dễ tìm thế này,đêm nay sẽ ngắn thôi.
Nicholai bước qua cái xác rồi cuối xuống cạnh cái tủ ở góc,nhanh chóng nhập mật mã 4 số đối tác Umbrella đã cho hắn biết:2236.Cánh cửa thép mở ra,để lộ bên trong vài giấy tờ - trong số đó có bản đồ sở cảnh sát – hộp đạn shotgun,và thứ sẽ trở thành người bạn thân thiết của Nicholai tới khi hắn rời Raccoon:một máy tính xách tay tối tân,được thiết kế trông như một mảnh phân nhưng mạnh và tốt hơn bất kỳ máy tính nào bán trên thị trường.Mỉm cười,hắn nhấc cái laptop ra và đặt lên bàn,cánh cửa tủ tự động đóng lại sau lưng hắn.
Chuyến đi của hắn tới đồn cảnh sát không gặp trở ngại gì,ngoại trừ 7 con zombie bị hắn cho một phát vào đầu để tránh gây nhiều tiếng ồn;chúng dễ hạ đến không ngờ,chỉ cần chú ý đến xung quanh là đủ.Hắn vẫn c