The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Resident Evil ( Tập 5 - Vùng đất dữ ) - Full

Resident Evil ( Tập 5 - Vùng đất dữ ) - Full

Tác giả: S.D.Perry

Ngày cập nhật: 22:53 17/12/2015

Lượt xem: 1341669

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1669 lượt.

đường,theo sau tên thứ ba,thứ tu – thình lình,ít nhất là cá tá người lê lết trên đường tiến về phía họ.Họ như đang say.
“Lạy Chúa,họ bị sao vậy,sao họ đi như thế?”
Olson,anh chàng bên cạnh Carlos lên tiếng.Nhìn lại phía sau,anh thấy ít nhất 10 người không biết từ đâu ra cũng đang lết đến.Tiếng súng phía bắc đang nhỏ dần,ít dần và rời rạc hẳn.
Carlos quay lại phía trước,không thể tin vào cái mình đang thấy và nghe;họ đã tiến tới đủ gần,tiếng rên rỉ là của họ.Quần áo rách bươm,đầy máu,một số trần trụi;gương mặt xanh xao dính máu,đôi mắt trắng dã;cách những cánh đưa lên như muốn tóm lấy hàng lính,vẫn cách đó một dãy phố.Thân hình họ - mất chi,phần lớn da ,cơ bị xé rách,những phần cơ thể sưng phồng,ướt nhẹp vì thối rữa.
Carlos đã thấy trên phim.Những người này không bệnh.Họ là những con zombie,những xác chết biết đi,trong một khoảnh khắc,điều duy nhất anh làm được là nhìn chúng lết đến gần hơn.Không thể nào,đầu óc anh cố gắng chấp nhận cái gì anh đang thấy,anh nhớ tới lời Trent về những giờ đen tối phía trước.
“Bắn,bắn!...” Giọng Hirami hét như vang vọng từ xa thẳm,tiếp đó loạt âm thanh chói tan từ những vũ khí tự động kéo Carlos về thực tại.Anh ngắm vào bụng một người đàn ông mập mặc quần pjama rách rưới và bắn.Ít nhất chín viên đạn găm vào,xuyên qua cái bụng thối rữa.Máu đỏ thẫm phun ra nhuốm cả phía trước cái quần.Nó lảo đảo nhưng không ngã.Nó thậm chí còn lết đến nhanh hơn nữa,mùi máu chính nó đã kích thích nó.
Vài con trong bọn ngã xuống,nhưng tiếp tục dùng phần thân thể còn sót tiến đến với mục tiêu duy nhất.
Não,phải bắn vào nào,trong phim bắn vào đầu là cách duy nhất…
Con gần nhất cách đó khoảng 20 feet,người phụ nữ gầy trông vẫn nguyên vẹn trừ đốm xương trắng dưới mái đầu.Carlos xác định phần sọ rồi bắn,cảm thấy mừng quýnh khi nó ngã xuống và nằm nguyên đó.
“Cái đầu,ngắm vào đầu nó…” Carlos gào lên nhưng Hirami đang gào thét hoảng loạn,liền sau nhiều người trong hàng cũng như thế.Hàng ngũ bắt đầu phân tán.
-ôi,không-
Phía sau,bọn zombie đã đến gần sát.
Nicholai,Wersbowski là hai người duy nhất đội B chạy thoát,chỉ vì chúng lợi dụng những gì chung quanh – Nicholai đảy Brett Mathis vào vòng tay những sinh vật đó khi bọn zombie đã gần kề,sử dụng vài giây quí giá trốn thoát.Hắn thấy Wersbowski bắn chân trái Li vì lí do tương tự,để mặc người lính què làm mồi đánh lạc hướng những sinh vật gần nhất.
Bọn chúng leo lên thang thoát hiểm tòa nhà cách nơi những người khác ngã xuống hai dãy phố.Tiếng súng nhỏ dần theo bước chân của chúng lên những bậc thang rỉ sét,nhưng rồi tiếng thét những người sắp chết bị chìm trong tiếng rên rỉ háo húc của lũ khát máu.
Nicholai cân nhắc kỹ càng quyết định vừa leo lên thang thoát hiểm.Đúng như hắn dự đoán,John Wersbowski là người sống sót,chắc chắn hắn không ngần ngại làm bất cứ việc gì để trở thành người còn sống;sự việc ở Raccoon tệ hơn Nicholai nghĩ – để một kẻ như vậy đi theo hẳn sẽ có cái giá của nó.
Nếu bị bao vây lần nữa,sẽ có người thí mạng để mình chạy…
Leo lên đỉnh tòa nhà,trong lúc Wersbowki nhìn ra những gì chúng có thể thấy từ tòa nhà ba tầng,Nicholai chau mày.Không may,hy sinh một người cũng là con dao hai lưỡi.Hơn nữa,Wersbowski không phải tên ngốc cũng không cả tin như Mathis và Li;dùng hắn làm vật thế mạng rất khó.
“Zombies,” Wersbowki lẩm nhẩm,nắm chặt khẩu súng.Đứng cạnh hắn,Nicholai dõi theo ánh nhìn tới nơi cuối cùng đội B cố thủ,nhìn những thân hình không còn nguyên vẹn vương vãi trên đường mà lũ sinh vật khát máu tiếp tục ăn.Nicholai hơi thất vọng;họ chết chỉ trong vài phút,khó mà gọi là một cuộc chiến…
“Thưa ngài,giờ kế hoạch gì đây?”
Rõ ràng là một lời mỉa măm,trong lời nói,trong cả thái độ nửa ghê tởm,nửa thích thú hắn đối với Nicholai.Tất nhiên Wersbowski đã thấy hắn làm gì với Mathis.Nicholai thở dài,lắc đầu,buông lỏng khẩu M16;hắn thật sự không còn lựa chọn nào khác.
“Tôi không biết,” hắn nói nhỏ,khi Wersbowski vừa nhìn lại nơi họ vừa chiến đấu,Nicholai bóp cò.
Ba viên đạn găm vào bụng đẩy hắn ngã ra rìa nền xi măng.Nicholai lập tức ngắm vũ khí vào con mắt chưa định thần của hắn,viên đạn bắn ra cũng là lúc người lính nhận thức được hắn đã phạm một lỗi lầm chết người khi mất cảnh giác.
Chưa đến một giây,Nicholai đã còn lại một mình trên sân thượng.Hắn nhìn cơ thể vẫn đang rỉ máu,tự hỏi – tuy không phải lần đầu – tại sao hắn giết người mà không thấy chút mặc cảm tội lỗi.Hắn đã nghe đến hội chứng rối loạn nhân cách trước đó và nghĩ có lẽ hắn trong trường hợp này…mặc dù tại sao người ta cứ tiếp tục nhìn hội chứng đó theo hướng gay gắt thì hắn không hiểu.Có lẽ đó là sự thấu cảm,không hiểu sao trong toàn bộ hành vi của nhân loại,việc không có khả năng “cảm thông” lại sai trái
Nhưng không gì làm mình thấy áy náy cả,mình cũng chưa bao giờ do dự làm những việc phải làm,dù người khác cảm nhận điều đó như thế nào đi nữa;chuyện đó thì có gì kinh khủng chứ?
Thật vậy,hắn là người biết làm chủ chính bản thân.Rèn luyện trí óc chỉ là trò lừa.Khi hắn quyết định rời bỏ quê h