
Tác giả: S.D.Perry
Ngày cập nhật: 22:53 17/12/2015
Lượt xem: 1341791
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1791 lượt.
uino đưa lên bưng lấy cổ khi Nicholai rút dao ra,ông nhìn tên giết người bằng cặp mắt mở to,bàng hoàng,máu phun qua kẽ ngón tay,tim ông vẫn tiếp tục đập.
Nicholai nhìn lại ông,cười hả hê không chút thương xót.Aquino dù sao cũng phải chết,việc ông ta tấn công Nicholai làm hắn thấy cái chết đó là cần thiết và thỏa mãn với hắn.
Vị tiến sĩ đổ xuống,tay vẫn giữ lấy cái cổ họng đang rỉ máu,bất tỉnh.Ông chết ngay sau đó,co giật lần cuối và vĩnh viễn không tỉnh dậy nữa.
“Ông chết trước tôi là phải,” Nicholai nói.Hắn lục tìm cái xác đang lạnh dần,trong đó còn nhiều ống xilanh nữa và một mảnh giấy ghi 4 số - không nghi ngờ gì là mã khóa tủ.Aquino hẳn không ngờ Nicholai sẽ quanh quẩn ở đây và trộm vacxin.Nicholai đứng thẳng dậy bước tới cái tủ lạnh,vừa tính toán lại kế hoạch của mình,điều hắn luôn cố làm mỗi khi có chuyện bất ngờ xảy ra.Aquino đang đợi Ken Franklin tới lấy mẫu thuốc,đồng nghĩa với việc Franklin sẽ xuất hiện,trừ khi lão nói dối.Aquino tỏ ra rất thuyết phục vì lão đã nói thật,một kỹ năng xuất sắc để đánh lạc hướng một kẻ địch…
…vậy là mình tổng hợp vacxin,có thể đi săn một lát trong khi đợi trung sĩ Franklin xuất hiện,xử hắn – rồi phá hủy bệnh viện cùng nghiên cứu của Aquino.Nếu Umbrella đang theo dõi,chúng sẽ nghĩ mọi việc đang diễn ra theo kế hoạch.Sau đó chỉ còn Chan và tên công nhân nhà máy,Terence Foster…
Mikhail và hai tên khốn kiếp kia,chúng chẳng còn quan trọng nữa.Là một kẻ sắp trở thành Watchdog duy nhất sống sót có thông tin để kiếm chác,Nicholai còn đáng giá cả triệu.Nhưng với vacxin TG trong tay hắn,sẽ không có giới hạn trong khoản tiền Umbrella có thể sẽ trả cho hắn.
Cùng thời gian họ tới phòng sau của tòa nhà,Jill đã gần bỏ cuộc.Họ đã đi khắp nơi,mở khóa (ahèm,nói là cạy khóa thì đúng hơn-^^),lục lọi từng căn phòng bày biện đồ đạc nghệ thuật,bước qua những cái xác và tạo thêm vài cái mới.Ô kính vỡ ngoài tu viện của ngôi tháp đả để lọt vài cái xác sống vào,họ gặp phải một con nhện nữa trong hành lanh ngoài thư viện.
Trên đường đi,cô kể cho Carlos nghe một chút về khu đất xung quanh biệt thự Spencer và chính ngôi biệt thự đó,về lịch sử mà cô đã đào lên sau nhiệm vụ thảm khốc của S.T.A.R.S. .Spencer già nua,một trong những người sáng lập Umbrella,là một kẻ cuồng tín với những nơi giấu bí mật,những lối đi ẩn, đã thuê George Trevor,kiến trúc sư nổi tiếng về tính sáng tạo,thiết kế ngôi biệt thự và giúp sửa chữa vài mốc ranh giới lịch sử của thành phố,nối vài nơi của Racoon tới ngôi biệt thự cổ quái của Spencer.
“Mọi chuyện diễn ra từ 30 năm trước,” Jill nói, “và lão già lúc đõ hoàn toàn đã mất trí rồi,vì thế mọi chuyện cứ trôi qua.Sau khi mọi việc hoàn thành,lão niêm phong ngôi biệt thự và di dời trụ sở Umbrella tới Châu Âu.”
“Chuyện gì đã xảy ra với George Trevor?” Carlos hỏi.Họ dừng lại trước một cảnh cổng,một trong số cái cuối cùng.
“Ồ,đó là phần hay nhất,” Jill nói. “Ông ta biến mất ngay trước khi Spencer rời đi.Từ đó không ai thấy ông ta nữa.”
Carlos chậm rãi lắc đầu. “Cô biết không,nơi đó làm sao mà sống được chứ?”
Jill gật đầu tán thành,đẩy cửa mở,bước lùi lại và sẵn sàng khẩu revolver. “Yeah.Tôi cũng nghĩ thế đó.”
Không một thứ gì chuyển động.Bên phải là một chồng những ghế.Ba bức tượng bán thân nữ trước mặt họ.Bên trái họ có hai cái xác,một cặp,vẫn đang ôm nhau,Jill phải nhăn mặt quay đi – trên bức tường phía nam,một bức tranh vẽ ba cái đồng hộ yên vị trong khung ảnh vàng.
Họ bước vào phòng,Jill hồi hộp quan sát chung quanh.Mọi thứ có vẻ bình thường…
…nhưng cũng giống căn phòng trong biệt thự bỗng chốc biến thành cái máy nén rác khổng lồ. (Jill của chúng ta mém trở thành rác nén lúc đó -_-).Bất giác,Jill lùi lại,lấy một cái ghế giữ cho cửa mở trước khi đến nhìn kĩ bức tranh.
Tranh theo một thể loại nào đó.Có thể gọi là tranh ghép.Ba người phụ nữ trong ba bức tranh riêng biệt,mỗi bức có một đồng hồ bát giác – bức đầu và cuối chỉ nửa đêm,bức ở giữa chỉ 5 giờ.Dưới đáy mỗi khung tranh là một cái khay nhỏ,giống cái bát.Trên đó ghi nữ thần quá khứ,hiện tại,và tương lại,từ trái qua phải.
“Trên tấm bưu thiếp,nó nói chắp tay lại,” Carlos nói. “Ám chỉ kim đồng hồ,phải không?”
Jill gật. “Yeah,có vẻ hợp lý đấy.Từ tối nghĩa cũng đủ phiền rồi.” (trên tấm postcar là hand,kim đồng hồ tiếng E cũng là clock hand)
Cô chạm nhẹ tay vào khay bức tranh ở giữa,một phụ nữ đang nhảy múa.Một tiếng click nhỏ xíu,dưới sức nặng cánh tay,cái khay trượt xuống.Cùng lúc,kim đồng hồ bắt đầu quay.
Jill giật tay lại,lo sợ cô đã kích hoạt một hệ thống nào đó,kim đồng hồ lại quay về vị trí cũ.Không gì khác xảy ra.
“Chắp tay lại…,” cô lẩm nhẩm. “Anh có nghĩ họ muốn nói kim đồng hồ phải chỉ cùng một giờ không?Hay là theo nghĩa đen,kim đồng hồ phải thẳng hàng?”
Carlos nhún vai,đưa tay chạm vào khay bức tranh nữ thần tương lai,bức trông ghê tởm nhất.Nữ thần quá khứ là một cô gái trẻ ngồi trên đồi,nữ thần hiện tại là một phụ nữ đang nhảy múa…và nữ thần tương lai là một hình hài phụ nữ mặc một chiếc váy bó sát,cơ thể gợi cảm,nhưng đầu là một