Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Resident Evil ( Tập 5 - Vùng đất dữ ) - Full

Resident Evil ( Tập 5 - Vùng đất dữ ) - Full

Tác giả: S.D.Perry

Ngày cập nhật: 22:53 17/12/2015

Lượt xem: 1341693

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1693 lượt.

Những người sống sót đã chết,những người cô cố cứu,rõ ràng nhất,gương mặt những đứa trẻ.Tất cả,đã chết.Cái chết khủng khiếp của Brad Vicker.Carlos.Cái nhìn vô cảm,thẳng thừng của Nicholai.Và hơn cả là hiện thân điên cuồng của quỷ,thứ hơn cả quái vật Tyrant,Thần báo tử-Nemesis,giọng gào kinh khủng của nó gọi cô,đôi bắt khủng kiếp tìm kiếm bất kì nơi nào cô đi,bất cứ điều gì cô làm.
Điều khó chịu nhất,là có gì đó đang xảy ra với cô – một cảm giác xa xôi,vì nó đang diễn ra với cơ thể cô và cô cũng gần như đang ngủ,nhưng dù thế cũng chẳng bớt khó chịu bao nhiêu.Mạch máu cô như đang nóng lên,nở ra.Như thể từng tế bào đang trở nên dày và nặng hơn cùng những thứ lạ lùng bám quanh,chúng sôi lên nhẹ nhàng.Tưởng chừng cơ thể cô là một cái bình đầy những điểm nhiệt đầy nước di động.
Cuối cùng,tiếng mưa rơi nhè nhẹ chạm vào một góc tiềm thức của cô,cô khát khao nhìn nó,cảm nhận từng giọt mát lạnh trên da,nhưng lại một cuộc giằng co dai dẳng mệt mỏi dể dứt ra khỏi bóng tối.Cơ thể cô không muốn,chống cự mạnh mẽ hơn,dữ dội hơn khi cô càng đến gần bề mặt ánh sáng mờ mờ,xám xịt giữa những giấc mơ và cơn mưa,nhưng,quyết tâm,cô đã thắng,đã thoát ra. (Seraphy thích chap này nhất.)
Quyết định rằng mình vẫn còn sống,Jill mở mắt.




Carlos đang ngồi dựa lưng vào cửa ăn cocktail trái cây,anh nghe tiếng Jill trở mình,tiếng thở sâu đều đặn đã nhẹ nhàng hơn.Cô quay đầu hết bên này lại bên kia,vẫn ngủ,nhưng đó lại là những cử động thong thả nhất anh thấy trong 48 giờ qua.Anh cố đứng nhanh dậy,thận trọng hết sức do cơn đau từ bên sườn đã buộc chặt,nhanh chóng đến chỗ Jill nằm,cái bàn thờ nổi.
Anh nhặt chai nước dưới chân bệ thờ lên,khi anh đứng dậy mắt cô đã mở.
“Jill?Giờ tôi sẽ cho cô chút nước.Cố giúp tôi nhé,được chứ?”
Cô gật đầu,Carlos thấy nhẹ nhõm hẳn,nâng đầu cô dậy trong lúc cô nuốt vài ngụm nước.Đây là lần đầu tiên cô phản ứng rõ ràng với bất cứ cái gì,sắc mặt cũng đã tốt hơn.Trong hai ngày cô đã uống khi anh đổ nước vào miệng cô,ít nhất cũng nuốt xuống nhưng trắng bệch nhu con ma và hoàn toàn không hay biết gì.
“Chúng ta…đang ở đâu?” Jill hỏi yếu ớt,nhắm mắt,lại gối đầu lên cái gối tạm,một đoạn thảm đã cuốn lại. (Carlos làm,chắc chắn,cũng êm đó chứ ^_^).Tấm chăn phủ lên người cô là tấm màn cửa không bị bắt lửa ở phòng giải lao được anh tận dụng.
“Nhà nguyện ở tháp đồng hồ,” anh nói nhỏ,vẫn mỉm cười. “Chúng ta đã ở đây từ lúc – từ lúc trực thăng nổ.”
Jill mở mắt lần nữa,rõ ràng tỉnh và chú ý.Cô ấy không bị nhiễm,anh đã lo lắng,nhưng cô vẫn ổn,cô hẳn phải ổn.
“Bao lâu rồi?”
Có vẻ nói chuyện làm cô mệt mỏi lắm,vậy nên Carlos cố tóm tắt tất cả mọi chuyện,tránh cho cô phải hỏi thêm. “Nemesis bắn hạ trực thăng,cô và tôi đều bị thương.Vai cô…bị thương,nhưng tôi vẫn thay băng và nó không có vẻ gì là bị nhiễm cả.Chúng ta đã ở đây hai ngày,hồi phục sức khỏe,chủ yếu cô chỉ ngủ thôi.Hôm nay tôi nghĩ là 1 tháng 10,mặt trời vừa lặn 1 tiếng trước,từ tối qua đã mưa rồi…”
Anh ngập ngừng,không rõ có thể nói gì thêm với cô nhưng không muốn thấy cô ngủ nữa,không phải ngay lúc này.Anh đã phải một mình suy nghĩ đủ lâu rồi.
“À,tôi tìm thấy một thùng cocktail trái cây,ở ngay trong cái rương trong cái phòng khách đó – phòng có bàn cờ đấy,nhớ không?Cả nước nữa,ai đó đang dự trữ,tôi đoán thế,may cho chúng ta.Tôi không muốn để cô một mình,tôi đã,à,chăm sóc cô.” Anh không cho cô biết là anh đã lau người cho cô,thay tấm màn cô đang nằm khi cần thiết;anh không muốn cô khó xử.
“Anh bị thương à?” 
“Gãy vài cái xương sườn,không có gì nghiêm trọng cả!À,có lẽ khi tôi phải kéo cái băng dán ra,sẽ đau lắm đây.Tôi chỉ tìm được băng dán ống nhựa thôi.”
Cô cười yếu ớt,Carlos dịu giọng,dường như rất sợ phải hỏi. “Cô sao rồi?”
“Hai ngày?Không trực thăng nào tới nữa?” cô hỏi,quay đi hướng khác,anh thấy mình hơi căng thẳng.Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh.
“Không có chiếc nào nữa,” anh nói và để ý lần đầu tiên mặt cô đỏ lựng.Anh chạm vào má cô,càng thấy căng thẳng hơn;sốt,không quá cao,nhưng một giờ trước khi anh kiểm tra cô đâu có bị. “Jill,cô thấy thế nào rồi?”
“Không tệ.Không tệ chút nào,không đau nữa là,” giọng cô dứt khoát,thẳng thừng.
Carlos cười quanh. “Bien,si?Tốt rồi,chúng ta có thể thu xếp và rời khỏi đây sớm thôi…”
“Tôi nhiễm virus rồi…” cô nói,Carlos sững người,nụ cười anh lặn mất.
Không.Không,cô ấy lầm rồi,không thể nào.
“Cô không thể bị nhiễm được,đã hai ngày rồi,” anh nói chắc chắn,nói với cô điều anh đã tự nhủ với mình khi anh mới tỉnh dậy. “Tôi đã thấy một người lính khác biến thành zombie,không thể hơn hai giờ từ khi Randy bị cắn tới khi cậu ta thay đổi.Nếu cô nhiễm thì giờ đã xảy ra chuyện rồi.”
Jill thận trọng lăn sang một bên,hơi nhăn mặt. “Tôi sẽ không cãi với anh đâu Carlos.Có lẽ nó là dạng biến thể khác vì nó từ Nemesis hoặc là tôi được miễn nhiễm theo cách nào đó,vì đã ở biệt thự Spencer.Tôi không biết nữa,nhưng tôi đã bị nhiễm rồi.” Giọng cô run run. “Tôi cảm nhận được mà,tôi thấy tôi đang tệ hơn!”
“Được rồi,được rồi,shh,” Carl