
Tác giả: Trung Hiếu
Ngày cập nhật: 22:39 17/12/2015
Lượt xem: 1342701
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2701 lượt.
đầy khó nhọc nữa:
-Anh đang...nói...thật đấy ư?
Long gật đầu buồn bã.
Lâm cảm thấy rụng rời tay chân khi nghe như thế.”Làm sao có thể???”,cô vẫn không nghĩ rằng mọi chuyện lại thay đổi một cách chóng mặt vậy.Sáng hôm qua,ông ấy còn gọi cho cô,vậy mà giờ đây,người thân duy nhất của cô lại ở bên kia thế giới.Lâm gục ngay xuống sàn,cô thấy trơ trọi giữa trời đất mênh mông này,mọi thứ cứ xa lạ với mình.
-Cô chủ,cô không sao chứ?
Dường như Lâm chẳng nghe được những lời Long nói nữa,cảm giác bị bỏ rơi lại khiến Lâm thật sự sợ hãi.Dung Tào,cái tên gây phiền toái nhất cho cô những ngày cô tồn tại trên cõi đời,ông ta mang lại cho cô một cuộc sống vật chất đầy đủ nhưng chưa bao giờ ông cho cô sự ấm áp vốn dĩ phải có của một người cha,ừ,chỉ một chút ít tối thiểu thôi cũng được.Vậy mà bao năm qua ông vẫn cứ lạnh lùng như gỗ đá,đã thế cô phải oằn lưng ra chống đỡ với miệng lưỡi thế gian.Làm sao lại không mệt mỏi được khi mà mỗi lúc đến trường biết bao ánh mắt sợ hãi nhìn mình,họ chế giễu,chế giễu một đứa con ngỗ ngược của một tên trùm xã hội đen.Ông ta vô tình khoác cho cô tấm áo của một kẻ thuộc thế giới khác điều đó làm cô trở nên lạc lõng giữa dòng người cùng trang lứa.
Ừ,Lâm bướng bỉnh,chảnh chọe đấy,thì sao nào?Vì muốn được ông chú ý mà cô phải làm như thế.Giờ đây cô đã trưởng thành,không còn cái suy nghĩ trẻ con ấy nữa.Thế mà,ông ấy ra đi,mọi việc Lâm làm trở nên vô nghĩa.Cô bình tỉnh quệt đi dòng nước mắt đang tuôn rơi một cách vô thức:
-Anh nói đi,có chuyện gì xãy ra với bố tôi?
Long đỡ cô dậy,anh nói:
-Cô chủ hãy bình tĩnh lại!!!
-Anh không thể nói cho tôi biết sao??
Long giả vờ lảng tránh ánh mắt cô,cơ hội của anh đã đến.
-Ông chủ đã bị chính Luân B bắn chết?
-Luân B là ai?
-Là...là..
-Anh nói đi chứ?Sao cứ ấp úng thế?
-Tôi muốn cô thật bình tĩnh được không?Hứa với tôi đi!!!
-Anh có nói không?
-Là bạn trai của cô..
-Anh...nói...gì..?
-Cô nghe rồi đó,đó là sự thật,nhưng tôi muốn cô thật bình tĩnh.Đáng lẽ chuyện này tôi nghĩ không nên nói với cô lúc này.Nghĩ lại thì tôi thấy mình cũng cần phải cho cô biết,cô nên tránh xa hắn ra.Thằng khốn ấy tiếp cận cô cũng chỉ vì muốn hại ông chủ thôi.
-Anh đừng nói nữa,tôi không tin đâu.
-Tùy cô thôi,nhưng sự thật vẫn cứ là sự thật.Luân B là tên trùm băng cướp giật ở đây.Tay chân hắn cũng khá nhiều đó,cô có thể tự đi hỏi hắn.Tôi không có lí do gì để lừa gạt cô cả.
-Vậy tại sao anh lại nói cho tôi?
-Vì tôi lo cho cô,tôi sợ cô bị hắn lừa,cô biết không thế.Hắn là kẻ máu lạnh.Cô đi với tôi thì cô sẽ hiểu.
Người ta nói,cảm giác đáng sợ nhất là khi chứng kiến cảnh người yêu mình đau đớn.Vậy mà chỉ vì bản thân mình,Long đã nỡ lòng đâm tới hai nhát dao vào con tim yếu đuối của Lâm.Tình yêu của anh thật đáng sợ,anh đã “thờ ơ” với sự đau đớn của cô.Anh ngây ngô tới mức không nhận ra người con gái anh yêu đang thất thế hoàn toàn giữa bầu trời ngập đầy mây giông sấm chớp.Cái tính trạng ích kỷ của Long trỗi dậy không đúng lúc một chút nào.Nghe xong lời anh nói,cô đã thật sự mất đi niềm tin với cuộc đời,Lâm chẳng còn nơi nào để bám víu.
Hôm nay là ngày gì thế này,sao bầu trời lại sụp xuống hết cả trên người Lâm như thế.Cô nhận ra trên đời chẳng còn niềm tin và hi vọng gì nữa.Nhìn cái thân thể cứng đơ lạnh giá của Dung Tào mà lòng cô không khỏi xót xa.Cô òa khóc như một đứa trẻ với những tiếng kêu gào trong tuyệt vọng.Đáng hận hơn khi kẻ gây ra đau khổ này cho Lâm lại chính là người đang nuôi dưỡng con tim cô.Đáng lẽ cô sẽ không tin lời của Long nói nhưng được chính tên đàn em thận cận khác của bố cô kể lại cuộc đọ súng ở trên vùng núi đó,cô biết đó là sự thật.Lâm nhớ lại trong lần đi chơi hôm ấy,chính Luân đã hỏi cô:
“-Lâm này,hứa với anh là sẽ mãi bên anh dù có bất cứ chuyện gì xãy ra được không?
-Anh nói gì thế?Có chuyện gì à?
-À,không...ý anh là nếu như thôi...
-Đồ ngốc,ai lại nghĩ tiêu cực như thế!
-Vậy nếu anh làm gì đó khiến em đau đớn thì em có còn yêu anh không?
-Có nghiêm trọng lắm không?
-Có
-Nếu vậy thì tất nhiên là ...không rồi.
-Tại sao?
-Yêu một người mà phải làm người ta đau khổ thì còn gọi gì là yêu nữa.Mà nè,hôm nay sao thế?Đừng suy nghĩ vớ vẫn như thế nữa nhé.Nghe não nề quá.
-Ừ...”
....
Chẳng hiểu tại sao lí trí của Lâm lại dẫn dắt cô về câu chuyện đó.Hình như nó muốn xâu chuỗi mọi thứ,nó muốn cô tin là chính anh đã làm như thế.Muốn cô tin là anh đã có ý định đó từ trước,và rằng anh tiếp xúc với cô chẳng phải yêu đương gì sất mà chỉ là muốn lợi dụng cô như lời Long nói.Lâm bàng hoàng như biết mình sắp chết vậy,con người sống nhờ niềm tin,vậy mà cái niềm tin của cô lại bị anh mang ra như một tấm thông hành dẫn lối vào đế chế của bố mình.Nói phũ phàng hơn thì chính cô là người gián tiếp gây ra cái chết cho bố mình.Giờ thì cô biết tại sao anh lại từ chối cô trong đêm tình yêu huyền diệu ấy.Thì ra Luâ