
Tác giả: Trung Hiếu
Ngày cập nhật: 22:39 17/12/2015
Lượt xem: 1342689
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2689 lượt.
o cả trong những cái chết gần đây.Liệu có phải chính Kiên mới gây ra những cái chết bí ẩn ấy.Thằng Khánh chỉ có cách gây án duy nhất là rạch cổ đối thủ,còn những cái chết còn lại,hắn toàn nhắm vào ngực đối phương,hoặc là một hoặc là ba phát đạn.
“Làm ơn,đừng nói với con đó là sự thật”,Quân nhắm mắt và lẩm bẩm một mình.Giờ đây khi mọi thứ đã được phơi bày khiến Quân không biết phải làm sao?Bên cạnh anh không còn Luân nữa.Anh chợt nghĩ ra một cái tên khác,ông Minh,giờ chỉ có ông ta mới đủ năng lực để lật đổ hắn.Anh thì không thể rồi,nếu hắn có thể giết hàng loạt người như thế thì không phải hạng vừa để anh “so găng”.Đúng là “đừng đánh giá một cuốn sách qua trang bìa”
Ngày hôm sau,chính xác là buổi chiều tối,ông Minh đã có mặt.Ông ta đúng như Luân nói rất nhiệt tình và biết giữ lời.
-Chào bác,cháu rất xin lỗi phải gọi bác đến đây,nhưng ta hết cách rồi.
-Cháu đang nói gì thế?
-Bác vào nhà đi đã,bác đến đây bằng đường tắt chứ?
-Ừ,nghe qua cháu nói ta cũng biết mình phải làm gì mà.Chuyện nghiêm trọng đến mức nào hả cháu.
-Bác lên đây một mình à?
-Không,con bé nó cũng đi theo nữa,nhưng mai nó mới lên tới đây.
-Vâng,giờ cháu nói thế này nhé.
-Ừ,ta nghe đây,
Quân kể hết cho ông ta nghe về những gì anh biết,tất tần tật mọi thứ,khi nghe Luân đã chết ông ta hốt hoảng.Nhưng rồi ông cũng bình tĩnh lại bởi Quân đang thì thầm với ông điều gì đó.Có vẻ là một chuyện quan trọng hơn và khá bất ngờ khiến ông ta mới thay đổi cảm xúc nhanh chóng.
-Cháu gọi cho ta là một quyết định sáng suốt đấy.Chuyện này không còn là chuyện của riêng các cháu đâu.Đúng là không thể ngờ thật.Nhưng liệu cháu có thế nhầm lẫn không?
-Cháu đã hỏi mình như thế rất nhiều,nhưng mọi bằng chứng điều hướng về hắn,giờ cháu phải làm gì hả bác?
-Cháu bình tĩnh đi,yên tâm chuyện này cứ để bác lo.Cháu nghỉ ngơi đi đã.Ta thấy cháu hơi ốm rồi đấy.
Nghe ông ấy nói,Quân mừng ra mặt,ông ta đúng là kiểu người khiến người khác yên tâm.Nhất là có thể người đó là bố tương lai của anh cũng nên.Quân cười khi nghĩ về điều ấy.
Hôm đó,anh trở lại nhà hắn,Quân phải tỏ ra bình thường như chưa hề có gì xãy ra.Điều này thật khó với anh,phải chưng ra một nụ cười cho kẻ thù khiến anh có chút buồn nôn.Anh nhìn hắn trên chiếc xe lăn mà lòng sôi sục một sự căm hận,”nhìn hắn xem,một cơ thể nhỏ bé lại ẩn chứa bao mầm họa”,Kiên quay lại:
-Anh nhìn gì em thế?
-À không có gì!Thấy mày siêng quá nên anh cảm động thôi.
-Ôi trời,anh làm như em là tên lười ý.Em phải báo với anh một chuyện.
-Có chuyện gì thế?
-Hôm qua em đã cho người đột nhập vào căn nhà,nó bảo đã lục tìm rất kỹ mọi ngóc ngách nhưng chẳng thấy gì lạ hết.Có thể nó không nằm ở đó anh à.
-Sao cơ?Không thể nào,mày và tao cũng đã thấy mà,không lẽ anh Luân giải mã sai hay sao?
-Chứ anh không nghĩ hắn chỉ đánh lạc hướng thôi à?
-Cái đó cũng có thể?
-Anh có muốn đi vào đó xem xét một vòng không?
-Ừ,nghe cũng được đấy,chứ nằm chờ như thế này không phải là cách.
-Thế tối nay anh đi một chuyến nhé.
-Thôi để mai đi,tối nay tao phải đi có việc rồi.
-Anh đi đâu thế?
-Lắm chuyện mày,anh có chút việc riêng thôi.
Kiên cười khi nghe Quân nói.Còn anh,anh thật không tin được tại sao hắn có thể thản nhiên một cách giả tạo như thế.Không thể tin được lại có hạng người này,anh lập tức đi ra ngoài nếu không anh sẽ phải giết hắn mất.Thật đáng hận,đáng ghê tởm,hắn là ai thế.Bao tháng ngày chinh chiến cùng nhau,lần đầu tiên anh thấy sợ hắn đến vậy.”Khốn kiếp thật,tên cặn bã”,anh lẩm bẩm.Anh đang tức tối thì cái điện thoại nó réo vang inh ỏi,anh khó chịu rút cái điện thoại ra.Cơ mặt Quân giãn ngay khi thấy My gọi mình:
-A lô,tên ngốc,anh đang ở đâu thế?
-Ừ,anh đang ở nhà thôi.Em đi tới đâu rồi.
-Em hả?Em sắp tới rồi.
-Ở đâu anh tới đón?
-Được đó,anh quay lại đi.
Quân quay người lại,My đang cách anh mấy mét đường.Cô đang tươi cười nhìn anh.Đã lâu anh chưa gặp cô khiến trái tim anh chợt run lên vì sung sướng.Anh cảm động đến ngẹn ngào khi cô lại mang lại cho anh nhiều bất ngờ như thế.
-Chào em.
-Ừ,chào anh.
My nhìn anh với một sự lúng túng thấy rõ.Hóa ra những ngày vắng anh giúp cô nhận ra mình cần anh như thế nào.Thiếu một người để tranh cãi thật khó chịu,My thấy nhớ anh thật nhiều.Bao lần cô đợi tin nhắn của Quân,cô buồn lắm khi anh không thèm nhắn cho cô lấy một tin.
-Này,nói gì đi chứ?Sao nhìn người ta mãi thế?
-À...thì...
-Này,quên em rồi phải không?Sao không liên lạc gì hết thế?
-Thì ai biết đâu,anh sợ phiền em thôi.
-Phiền à?Sao anh lại nghĩ thế nhỉ?Ngốc thật.
-Thế là muốn anh nhắn tin thật hả?
-Ôi trời,chẳng biết anh thông minh ở điểm nào.
-Mà sao em lại lên đây?Ở đây nguy hiểm lắm,sao bố em lại đồng ý cho em lên nơi này?
-Thực ra em đã năn nỉ rất nhiều mà ông ấy không đồng ý,thế là em trốn đi theo,đi được một đoạn đường k