
Tác giả: Trung Hiếu
Ngày cập nhật: 22:39 17/12/2015
Lượt xem: 1342690
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/2690 lượt.
anh ấy.Giờ hai đứa về nhà nghĩ đi,chúng ta sẽ phải gác chuyện này lại.Anh hi vọng mọi người sẽ không quá thất vọng.
-Bọn em sẽ ở lại đây với anh ấy.Kiên nói.
-Đó là lệnh,đừng có ủy mị như thế.Giờ anh sẽ thay anh ấy vì thế phải nghe lời anh.Hiểu cả chứ?
Hai đứa không nói gì,lặng lẽ đi về.Lẽ ra Hạnh sẽ phản kháng,nhưng chẳng ích gì,Hạnh hiểu trong chuyện này người buồn nhất là Quân,vì thế cô không muốn tạo áp lực cho anh ấy nữa.Còn Kiên,tất nhiên gã chẳng mấy quan tâm,mọi chuyện quá đúng ý gã mà.
Ngay khi đưa tiễn Luân lên xe trở lại Hà Nội,cả ba bắt đầu làm theo lời Luân.Từ lúc đó tới giờ cả bọn chẳng biết làm sao mà tiếp cận nơi đó.Hay chính xác hơn thì Kiên đã ngụy trang cho nơi đó để không ai có thể lại gần.Ngôi nhà được niêm phong khá lâu và vẫn chưa có chủ nhân đến nhận lại.Hàng ngày vẫn có người đi lại bên ngoài căn nhà như là trêu ngươi Quân.Chẳng lẽ bọn cớm lắm chuyện tới mức suốt ngày lai vãng quanh đó sao.Vấn đề ở đây là gì?Nếu nó đã bị phát hiện thì bọn chúng đã xuất hiện trên các phương tiện truyền thông rồi,còn nếu không thì tại sao họ vẫn ở đó.Hơn một tuần trôi qua rồi còn gì.Thậm chí cũng chưa ai biết chắc là có nó ở bên trong đó không nữa.Đau đầu thật!!!
Quân vẫn giữ cái áo dính máu ấy,dù nó đã ngã màu đen xì.Anh vẫn nghĩ chiếc áo ấy có màu nghi vấn.Còn hai tên đã bị nhóm anh bắn hạ nữa.”Thằng Khánh có đồng bọn từ bao giờ thế nhỉ?Hắn có phải là người màu mè như thế đâu.Không lẽ như lời Luân nói,ở đây vẫn còn một thế lực nào nữa sao?”.Anh đã xem qua hai cái xác ấy,chúng chẳng có gì lạ ngoài cái nịt thể thao chúng đeo ở tay trái.Có vẻ là hai tên ghiền đá bóng.Anh bắt đầu có được những manh mối mới cho những câu hỏi.Mà lúc này chẳng ai có thể giúp mình,không thể đặt niềm tin cho bất cứ ai.Chính Luân đã nói thế.
-Hôm nay có gì mới không Kiên?
-Em chịu,bọn chúng chẳng chịu rời đi,mà tìm bà ta lại càng khó,có vẻ thằng Khánh nó giết bà ấy rồi cũng nên.
-Em cũng nghĩ thế,em đã theo dõi suốt từ tối hôm qua tới giờ mà chẳng thấy có động tĩnh gì.Thậm chí em còn bán được cả đống khoai nướng ấy chứ.Hạnh lên tiếng.
-Thôi,mọi người cố gắng đi.Đó là cách duy nhất rồi,ta không còn lựa chọn nào khác nữa đâu.
-Kiên,hôm nay anh ngủ lại đây nhé?
-Được chứ.
Sau khi tan họp,Quân giúp Kiên lên giường ngủ,rồi mình cũng nằm cạnh hắn.Thấy Quân vẫn trằn trọc hắn ghé qua.
-Sao anh không ngủ đi?
-Tao không ngủ được,mọi chuyện ập đến nhanh quá.
-Em hiểu mà,nhưng biết làm sao được.
-Mày có muốn làm vài ly không?
-Giờ này á?
-Ừ.
-Nhưng mà em uống ít lắm,có bao giờ em nhậu nhẹt gì đâu.
-Nhiều khi tao không biết chú mày có phải là con trai không nữa.Thì mày ngồi chơi với tao,chứ để tao ngồi một mình,tao mà say là mày...xong đời trai đấy.
Kiên cười,hắn gật đầu.
Nhấp mấy ngụm rượu Quân mới tâm sự với hắn:
-Sau vụ này,mày có làm cái nghề này nữa không?
-Nghề gì anh?
-Mày biết rồi còn hỏi.
-Em có thấy mình làm gì xấu xa đâu.Theo anh Luân chẳng bao giờ anh giao cho em việc gì nguy hiểm và phạm pháp cả.
-Ừ,mấy ai được như anh ấy.Mà giờ anh đi rồi,sau vụ này chắc tao nghỉ hưu sớm quá.Chán quá rồi,chú mày không muốn thế à?Mà sao chú mày không yêu đương gì nhỉ?Cái này tao phải nhìn nhận lại mày nhé.
-Anh nói gì kì vậy,em bé tí thế này ai mà yêu?Với lại em bị thế này nữa.Thời buổi ngày nay,con trai phải to tướng và chuẩn men như anh và anh Luân ấy thì may ra.
-Chú tự ti quá nhỉ?Thôi được,hôm nào xong vụ này anh tìm cho chú một đứa,chú cũng nên lập gia đình đi,sống như chú thì phí quá.Mà này,uống đi chứ?Tao bảo mày ngồi chơi thế hóa ra mày ngồi nhìn tao thật đấy à?
-Nhưng mà em..
-Cứ tống vào đi,cho thoải mái,mấy khi mày được ngồi đây với tao nào.Rồi có khi mai tao về với anh Luân cũng nên.
-Anh say rồi đấy à?Rồi,em sẽ say với anh một bữa vậy.
-Ừ,phải thế chứ.
Cứ thế hai người cà cưa hết cả chai rượu ngoại xịn.Lúc này thằng Lùn có vẻ ngà ngà anh mới nói thẳng:
-Anh thay mặt anh Luân xin lỗi chú mày.
-Lại gì nữa thế?
-Thì lẽ ra không nên để chú mày theo con đường này chứ sao!
-Hôm nay anh toàn nói mấy lời kì lạ,em không theo anh ấy chắc em bóc lịch lâu rồi.Anh Hùng chẳng được như mấy anh,nhiều khi em sợ đến tè ra quần ấy chứ.
Quân cười,đây là bước đầu tiên để anh tìm nội gián.Theo lời Luân thì ngoài chính anh ra chẳng một ai đáng tin và anh cần xác thực điều đó.Dù anh biết làm thế rất có lỗi với Kiên nếu như thằng nhỏ là kẻ ngoài lề.Nhưng dù sao cũng phải thử.Anh chỉ hi vọng là mình đã sai.Đúng là Kiên chẳng có gì khác thường cả,anh đã nhầm.Thằng nhỏ say tới mức gục ngay trên bàn nhậu.Quân cười xề xề nhìn nó,rồi anh bế thốc nó lên giường ngủ.Anh không ngờ rằng,gã không hề say,gã đâu có ngốc tới mức để kẻ khác dùng rượu khống chế.Nhưng Kiên vẫn nghĩ đó chỉ là cuộc vui đơn thuần chứ không nghi ngờ Quân.Có kẻ ngủ cùng đồng nghĩa với việc Kiên sẽ không thể ngủ được.Biết đâu được tro