Duck hunt

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Sống Giữa Bầy Sói

Sống Giữa Bầy Sói

Tác giả: Trung Hiếu

Ngày cập nhật: 22:39 17/12/2015

Lượt xem: 1342694

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2694 lượt.

hưng nó chẳng thấm một tý nào vào đầu Quân.Bàn tay anh nắm chặt tay thằng bạn chí cốt.Đôi mắt anh nhuốm đầy vẻ sợ hãi,Quân không thể tưởng tượng được nếu Luân phải ra đi.”Bao lần hiểm nguy đã vượt qua rồi vậy tại sao lần này lại không chứ?Dũng cảm lên nào!!!”,Quân lẩm bẩm.Con đường như dài ra với anh.Cuối cùng nó cũng dừng lại,những con người khẩn trương di chuyển vội vàng,trên chiếc giường di động,Luân mở mắt khó nhọc nhìn anh.Chưa kịp nói thì cánh cổng đã đóng kín lại,anh bị kẹt lại ở phía bên ngoài.

Anh ngồi trên ghế,đưa tay vò đầu bức óc,cảm giác không dễ chịu chút nào khi sự chờ đợi pha trộn với nỗi sợ hãi.Ngồi một lúc,Quân đứng dậy đi đi lại lại.Chốc lát,một đàn em đi vào.

-Anh Quân,đại ca không sao chứ?

-Anh cũng không biết,mày bảo mấy đứa về nhanh đi,ở đây không ở lâu được đâu,một lát công an sẽ tới đó.

-Dạ,em hiểu,bọn kia đã về cả rồi,chỉ mình em vào đây thôi.

-Ừ,giờ mày về cho tụi nó ém quân đi một thời gian.Nhớ không được tụ tập la cà gì đâu nhé.

-Dạ,em về đây,có gì anh nói cho em rõ về tình hình đại ca nhé.

-Ừ,giờ mày về đi.

-Vâng,em chào anh.

Hắn đi chưa được xa thì Quân phát hiện ra thứ gì đó,anh gọi:

-Này,quay lại.

-Vâng,anh gọi em có gì à?

-Quay lưng lại anh xem.

Sau lưng tên ấy,ở phía lưng trên sát vai có một giọt máu đang lăn dài,một vết máu đứt đoạn trong khá lạ.

-Mày cởi áo khoác ra anh mượn.

-Vâng

Cầm cái áo trên tay Quân lại hỏi hắn.

-Tao nhớ,tao phân công mày mở đường đi mà,nếu thế thì mày có cõng anh Luân đâu.

-Vâng,em đi trước dẫn đường thôi.

-Mày không thấy à?Mày không chạm đến anh ấy sao ở đây lại có máu?

-Cái này thì em không biết nữa,chắc do mấy thằng kia gây ra thôi.

-Ừ,mày về đi.Tao mượn cái áo nhé.

-Vâng.

Quân nhìn vệt máu như bị thôi miên,có gì đó mách bảo anh nó khác thường.”Nếu bị văng máu thì nó sẽ không kéo một vết dài như thế này,thằng ấy có hề chạm vào người anh ấy đâu,sao hắn bị dính máu được”.Anh ngồi suy nghĩ về nó,càng nghĩ anh càng rối,nhất là đầu óc anh cũng bận lo lắng cho Luân nữa.Chợt,một anh chàng ăn mặc bảnh trai đi vào dãy hành lang,thỉnh thoảng hắn đưa tay phủi nhẹ bờ vai mình một cách cẩn thận như để mình tươm tất hơn và tránh để gàu rơi vãi trên đó.Hình ảnh này khiến anh có một sự liên tưởng,phải chăng giọt máu ấy được rơi thẳng từ trên trời rơi xuống.Anh đứng bật dậy,”đúng rồi,rất có thể là như thế”.Quân không thể ngờ rằng,một logic được khám phá nó sẽ kéo theo những logic khác,và điều đó có thể dẫn anh đến những điều bất ngờ mang tính nghiêm trọng.

Buổi chiều,Hạnh Ẻo và Kiên Lùn đến bệnh viện.Trước mặt họ là hình ảnh não nề của Quân Xù.

-Đến rồi à?

-Sao bây giờ anh mới báo cho bọn em thế?Anh có xem bọn em là anh em nữa không?Hạnh gắt gỏng.

-Anh xin lỗi,tình hình khẩn cấp quá nên anh không đủ tỉnh táo mà nghĩ đến việc khác.

-Anh ấy sao rồi?

-Hai đứa đi theo anh.Anh Luân đang đợi.

Nghe thế Kiên lạnh cả sống lưng,gã nghĩ anh đã chết rồi.Cảm giác chiến thắng của gã bỗng chốc biến thành nỗi sợ hãi.Giờ thì mọi thứ đang đảo chiều,gã cứ bâng quơ không biết Luân đã nhận ra mình chưa.Cả hai khả năng xãy ra đều khiến gã khó chịu và nổi da gà.Mặc kệ,gã cứ liều đã,biết đâu được.

-Sao chúng ta lại đến đây?

Hạnh thất thần hỏi Quân khi nhìn thấy dòng chữ trên cánh cửa.Quân thản nhiên đáp:

-Vào đi.

Xung quanh họ là một mùi xú uế phủ kín khiến tất cả có cảm giác buồn nôn.Phải thế thôi chứ,đây là ...phòng xác cơ mà.Không gian vắng vẻ,im ắng đến mức tiếng bước chân cũng phát ra những tiếng kêu thống thiết.Trong 3 người thì Hạnh có vẻ ớn nhất cảm giác quanh đây.Thế rồi,mọi thứ bị quên lãng đi,khi Quân kéo nhẹ cái khăn trùm màu trắng ra.Hạnh đưa tay bịt lấy miệng mình để cô không thốt lên những lời tang thương.Luân đang nằm đó với một sự bình thản,một giấc ngủ dài theo ước nguyện của anh...giấc ngủ ngàn thu.

-Anh Luân...anh Luân..Hạnh cố lay anh một cách khẩn khoản.

-Đừng như thế mà em.Quân chỉ biết nuốt lại nước mắt vào trong.

-Anh nói đi,chuyện này là sao?Đã có chuyện gì xãy ra thế?Kiên bắt đầu khoe mẽ khả năng diễn xuất của mình.

-Anh không thể nói gì với hai đứa vào lúc này.Anh xin lỗi.Chính thằng Khánh đã bắn anh ấy.Lúc đó bọn anh không tiếp viện kịp thời.Là lỗi của anh.Quân thất vọng.

-Giờ anh nói điều ấy làm gì chứ?

Cả ba đứng lặng người nhìn cái xác ấy.Nó trở nên lạnh lẽo và cô quắt hơn với căn phòng ướp lạnh này.

-Ngày mai,xác anh ấy sẽ được chuyển về Hà Nội.Còn chúng ta vẫn sẽ ở lại đây.

-Anh nói cái gì thế?Hạnh ngạc nhiên

-Đó là yêu cầu của anh ấy.Anh ấy muốn tất cả chúng ta sẽ ở lại và chiếm giữ được cái kho ấy.Đó là tâm nguyện cuối cùng trước khi chết.

-Nói thế nghĩa là chúng ta không tham dự đám tang của anh ấy sao?Kiên lên tiếng.

-Ừ,anh ấy muốn chúng ta làm thế,mọi thứ chỉ là hình thức của người đời thôi,chúng ta phải làm được gì đó để hoàn thành ý nguyện của