
Thế Giới, Bầu Trời Và Anh (W.s.y)
Tác giả: Trung Hiếu
Ngày cập nhật: 22:39 17/12/2015
Lượt xem: 1342692
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2692 lượt.
ng như trước nữa,chính con bé đã phá tan điều đó.Luân băng qua những con đường đầy bụi,những ổ gà khiến xe cứ rít lên những tiếng hờn trách vì đau đớn.
Bỗng cậu nhìn đằng xa,một người đàn ông đang từng bước lội ra phía dòng sông nhuộm đầy nắng vàng.”Lại gì nữa đây,sao hôm nay lắm chuyện lạ thế”,cậu dừng xe lại nhìn theo bóng người đó,quần áo của hắn đã ngập chìm trong nước,Luân hoảng hốt thốt lên:
-Này anh ơi?Anh làm gì ngoài đó thế?Dòng sông sâu lắm,không vào lại được đâu.
Nhưng mặc kệ những lời cậu khuyên,hắn vẫn bình thản đi tiếp đắm mình vào dòng nước.Luân đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra,cậu nhảy bật xuống xe,lao mình xuống nước như chiếc tàu ngầm mini.
-Này anh!Dừng lại nghe em nói cái này đã.
Hắn vẫn vờ như không biết,”lại một kẻ điên nào đây?”,cậu càm ràm.
-Anh muốn làm gì thì làm nhưng trước khi chết anh giúp em một điều được không?Coi như làm phúc cho kẻ ăn mày đi anh?
Nghe thế hắn dừng bước,quay lại nhìn cậu,hắn không hiểu những gì Luân nói,cậu lại lên tiếng:
-Anh sắp đi rồi thì ném cái ví lại cho em,dù sao anh cũng đâu mang theo được đúng không?Em cần tiền để ăn,em thấy đói lắm anh ạ.
Hắn lập tức thay đổi biểu cảm khuôn mặt,hắn nhìn cậu với vẻ ngạc nhiên ghê gớm.
-Mày nói cái quái gì thế?
-Em muốn xin anh ít tiền thôi mà,em quý cái mạng này lắm,cả ngày nay em không kiếm được gì cho vào bụng,xin anh.Đằng nào anh về dưới kia cũng đâu mang theo nó được.Luân đánh liều nói một hơi không ngừng nghỉ.
-Em biết anh gặp bế tắc nên mới chọn giải pháp này,nhưng em không can ngăn gì anh đâu,thân thể là của anh,em không có quyền can thiệp,xin anh làm phúc cho đứa ăn xin này,anh cứ ném vào đây cho em là được.
Luân cũng không hiểu cậu đang nói gì nữa,có thể hắn sẽ quay lại dần cho cậu một trận nhừ tử bởi những lời nói bâng quơ như thế.Và cũng chẳng có cái tâm trạng mục nát nào lại đếm xỉa đến những hành động của Luân,nhưng trong thế giới này vẫn có thứ gọi là bất ngờ đến buồn cười như thế,hắn ném cái ví vào cho cậu thật.Chỉ có hai từ để nói về những gì đang diễn ra trước mắt cậu,”điên rồ”.Chỉ đợi có thế,cậu tỉnh bơ lội vào.Vừa vào được bờ cậu lại hét lớn:
-Cảm ơn anh nhé,em sẽ xin một ít thôi,chỗ còn lại em sẽ trả về cho gia đình anh,những người thân của anh.Em có địa chỉ của anh đây rồi.
Người đàn ông ấy cứ ngẩn tò te,không hiểu thằng nhóc kì quái ấy đang nói điều gì nữa.Hắn chưa bao giờ gặp một thằng nhóc kì lạ như thế trong đời.Sự tò mò khiến hắn đứng khững lại.
-Anh và em có nhiều điểm chung lắm,em mất gia đình chỉ trong một đêm,mất niềm tin với cuộc đời,nhưng rồi em không dám chọn con đường như anh.Em sợ đau đớn trước khi chết như gia đình em.Thế nên bây giờ dù có phải đi xin ăn em cũng phải sống.Thôi em đi đây,chào anh!!!
Vừa nói cậu vừa tiến bước,rồi cậu nói vọng lại:
-Tự tử chỉ dành cho kẻ hèn nhát thôi.Không phải dành cho anh.Em ở đoạn cuối đường kia,dãy nhà tồi tàn đó đó.Em tên Luân.
Luân đã đạp đi xa nhưng hắn vẫn lặng người nhìn theo cậu,Luân vô tình thức tỉnh đầu óc hắn,hoặc ít ra thì hắn thấy ngạc nhiên và có chút tò mò về cậu.Nếu hắn không nghe cậu tiếp tục công việc ngớ ngẫn đó thì cậu sẽ quay lại,cậu bơi đâu có tệ.Còn nếu hắn nghĩ lại,hắn sẽ tìm cậu,chắc chắn thế.Dù sao thì lúc ấy ngoài việc khiến hắn ngạc nhiên và khó hiểu có tác dụng hơn nhiều việc khuyên nhủ rằng “chết không giải quyết được vấn đề hay sinh mạng do bố mẹ cho...”,điều đó chỉ khiến hắn đi nhanh hơn mà thôi,ai lại nghe một thằng nhóc khuyên nhủ chứ.
Đi một lúc cậu quay lại nấp sau bóng cây quan sát hành động của hắn,hắn cứ ngâm mình dưới nước một lúc lâu làm cậu thêm phần sốt ruột.Cậu không muốn mình phải cứu hắn,điều đó thật tệ.Cậu lấy cái ví của hắn ra.”Lê Văn Thắng”cậu đọc nhẩm.”Trời,hắn giàu có đấy chứ”,cậu ngạc nhiên khi nhìn xấp tiền mệnh giá năm trăm nghìn dày,nó cũng cỡ năm hoặc bảy triệu,cậu đoán thế,ngoài ra hắn còn sở hữu cả mớ thẻ atm với đủ các tên tài khoản.Vậy là cậu cũng tò mò về hắn như hắn cũng nghĩ nhiều về cậu.Hay thật.
Và có vẻ hắn sẽ làm thế thật.Hắn quay vào bờ,cậu thấy nhẹ cả người,rồi cậu đạp xe nhanh về nhà.
Ngày hôm nay khiến cậu oải người,cuộc sống của cậu đỡ nhàm chán hơn nhờ mấy người “không đâu”,mấy đứa oắt con”yêu đời” đến mức xới tung trái đất lên và một gã điên lại muốn “chui” xuống chỗ mảnh đất rối tung đó.Luân ra sau nhà rửa mặt,ngước nhìn lên bầu trời đổ nắng gắt chang chang.Luân đi vào đúng lúc thằng Hiếu lẫn thẫn đi về.
-Về sớm thế?Không kiếm được gì hả?
-Dạ,chán quá.Nó thở dài tưởng chừng như thổi bay luôn cả mặt đất.
-Ăn gì chưa?
Nó lắc đầu,Luân cười nhìn nó,”thằng nhóc con”,cậu nhìn thằng bé đầy vẻ cảm thông.
-Vào rửa mặt đi rồi đi ăn với anh.
-Anh làm gì có tiền,em không ăn mỳ đâu,ăn nhiều ngán lắm.
-Ơ cái thằng này,đói mà còn chảnh hả?Anh mày dẫn đi ăn cơm,được chưa?
-Thật chứ?Nó reo lên.
-Anh đã lừa mày bao giờ chưa.
Nó lắc đầu.Cậu cười bảo nó:
-Mau lên còn đứng đấy à,tao