
Tác giả: Trung Hiếu
Ngày cập nhật: 22:39 17/12/2015
Lượt xem: 1342687
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2687 lượt.
-Thế mỗi ngày mày kiếm được nhiều không?
-Cùng tùy hứng anh,có hôm kiếm được cả mấy chục nghìn có hôm chỉ được mấy nghìn lẻ.Như hôm nay em chỉ kiếm được có 10 nghìn kèm hộp cơm đấy.
Trời,mấy chục nghìn mà nó bảo là “cả”,nghe giọng nó có vẻ lớn quá,thằng này mà đưa nó cả triệu bạc chắc nó lăn ra ngất vì sướng quá.Đúng là cuộc sống nó vất vả thật.
-Tụi nó sắp về chưa?Thấy tao ở đây chúng nó có nói gì không thế?
-Không đâu anh,bọn nó tốt lắm,ở đây ai cũng khó khăn hết mà.Hay anh ở đây với tụi em đi.
“Ở lại đây???Ừ,thế cũng được nhỉ?Ít ra mình cũng có chỗ để ngủ,cứ ở lại đây ít bữa đã rồi tính”.Luân lại hỏi:
-Thế có được không?
-Được chứ,thế còn gì bằng.Nó cười tít mắt.
-A,là tiếng tụi nó đấy,anh đứng đây đợi em nhé.
Hiếu chạy nhanh ra phía dãy nhà đó.Chỉ còn mình cậu trong căn nhà rách nát,đúng là rách nát thật,nó được dựng bởi 4 cái sào tre dài ngoằng,một tấm bạt lớn được trùm lên trên,thế là xong cái nhà.Một cái giường lớn nằm dài trước mặt choáng hết cả căn nhà,từng mớ áo quần vứt vương vãi trên đó.Phía cuối cái giường là cái chạn bếp chỉ treo duy nhất một cái xoong,dưới là cái kiềng ba chân.
Chỉ trong chốc lát,một đoàn quân thiện chiến bước vào,nói là đoàn quân mà chỉ thấy có 4 thằng,đứa lớn nhất chắc bé hơn Luân một đến hai tuổi,ba đứa còn lại thì khoảng tám đến mười hai.Trông chúng nó chẳng đứa nào mập mạp cả.
-Giới thiệu với tụi bây,đây là đại ca tao.Hiếu nhanh mồm.
Trông có vẻ chúng không quen lắm khi có Luân,hai đứa nhỏ thì im thin thít,không dám hó hé,thằng lớn có vẻ dạn dĩ hơn,nó hỏi:
-Anh là ai vậy?
-Tao tên Luân,bạn mới quen của thằng Hiếu.Cậu nhẹ nhàng.
-À vâng!Em là May,hai đứa kia là Linh và Tý,bọn em đều ở đây hết.Vừa nói nó vừa chỉ tay về hai thằng nhỏ.
-Ừ,tao biết mà,thằng Hiếu đã nói với tao về mấy đứa.
-Anh từ đâu đến vậy?Hay anh cũng là trẻ mồ côi như tụi em?
-Ừ.Cậu nói.
-Anh May cho anh ấy ở lại đây với tụi mình nghe.Thằng Hiếu chêm vào.
-Nếu anh là bạn của Hiếu thì cũng là bạn của bọn em,nếu anh không chê chỗ này thì cứ ở lại đây với bọn em cho vui.May cười hiền.
-Ừ,được thế thì tao cảm ơn nhé.Mà mày làm gì về thế?
-Em làm thuê cho ông hàng xóm cạnh nhà đây nè,thằng Linh và Tý thì đi đánh giày cho người ta.
-Yeah!Hoan hô anh May,cảm ơn anh nhiều lắm.Thằng Hiếu reo lên vì sung sướng.
Những đứa trẻ đáng thương,vắt mũi chưa sạch đã phải lao đầu vào cuộc sống,cứ sống thế này thì tương lai chúng nó sẽ trôi dạt về đâu?Luân quan sát từng đứa,thằng lớn nhất có vẻ khôn ngoan nhất,dáng người nhỏ thé,mái tóc khá dài che phủ gương mặt gầy guộc,nó mặc chiếc áo sơ mi bẩn thỉu rộng thùng thình,cái quần tây đen dính đầy bụi bẩn,đôi dép tổ ong vá chằng chịt tứ phía.Hai đứa nhỏ nhìn khá ngây ngô,trông tiết trời thế này mà chúng mặc độc chiếc áo thun mỏng manh đến là đau lòng.Cậu không nói gì nữa,lặng lẽ ngồi lên giường nhìn tụi nó sinh hoạt.
-Ba đứa mày hôm nay kiếm được nhiều không?Có đứa nào chưa ăn cơm không?Thằng May lên giọng.
Cả ba đứa lắc đầu nguầy nguậy.
-Anh May ơi,hôm nay em kiếm được có hai mối đánh giày thôi,nhưng hồi chiều em cũng mua được cái bánh mỳ nên giờ không thấy đói lắm.Thằng Linh thỏ thẻ.
-Còn em được bà Tám đầu ngõ cho tô bún của ông khách sộp đã bỏ về khi đang ăn dở.Hôm nay em cũng kiếm được mười bảy nghìn nè.Vừa nói thằng Tý chìa ra đống tiền lẻ nhàu nát trước mặt May.
-Ừ,đưa đây anh cất cho,hôm nào không kiếm được gì thì anh đưa lại cho mà ăn.
-Thôi vào rửa mặt mày rồi đi ngủ sớm đi.
Hai thằng nhỏ dạ vâng rối rít rồi đi ra sau rửa mặt mày.May vừa là cha,vừa là mẹ của chúng,trông nó nhỏ bé thế thôi nhưng cũng ra dáng đàn anh lắm.Không biết nó học hành tới đâu nhưng cách hành xử và suy nghĩ khá chững chạc.”Họp”xong với mấy đứa nhỏ,May mới ngồi lên giường tiếp chuyện với cậu.
-Anh đến đây đã lâu chưa?Anh cũng đi đánh giày như thằng Hiếu à?
-Không,tao mới đến đây thôi,tao chưa biết làm gì để sống cả.Tình cờ quen được nó thôi.
-Hay sáng mai em qua xin chú Chín rồi anh đi khuân gạch với em nghe.Tiền công cũng không cao lắm,chỉ đủ hai bữa cơm thôi.May thở dài.
-Ừ,cảm ơn mày trước nhé.
-Không có gì mà,anh đã ở đây với bọn em thì không phải khách sáo gì hết.Bọn em tuy nghèo nhưng vẫn luôn giúp đỡ lẫn nhau.Mỗi đứa một hoàn cảnh,nhưng đều là trẻ lang thang cơ nhỡ cả.
-Còn chú mày,tao thấy mày ăn nói chững chạc lắm.Chắc mày cũng từng được đi học đúng không?
-À vâng,em học hết lớp 5 thôi.Nhà em nghèo quá nên em phải lên đây kiếm sống.Nhưng em xin làm gì cũng không ai nhận vì em nhỏ quá.May thay được chú Chín nhận em vào làm và đưa em vào đây sống với tụi nhỏ.
-Quê mày ở đâu?Mày ở đây bao lâu rồi?
-Em ở tận Thái Nguyên cơ,em về Hà Nội cũng được một năm thôi.
Nghe những lời May nói cậu mới thấy mình đã may mắn như thế nào khi có được cuộc sống đầy đủ như thế.Cậu nhìn May với tất cả sự tôn trọng cho ý chí của nó.Cái