Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Sống Giữa Bầy Sói

Sống Giữa Bầy Sói

Tác giả: Trung Hiếu

Ngày cập nhật: 22:39 17/12/2015

Lượt xem: 1342696

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2696 lượt.

định mệnh khắc nghiệt đã đưa nó vào cuộc sống lam lũ,nếu nó được học hành đầy đủ thì có lẽ tương lai của nó sẽ tươi sáng lắm.Cậu đánh giá khá cao trí tuệ của nó qua cách ăn nói,chỉ tiếc là...Còn ba đứa kia nữa,thật đáng thương cho chúng.Xã hội phát triển đến đâu thì cũng có những tầng lớp “đứng khựng lại”,họ không thể vươn lên khi sinh ra trong những gia đình quá thiếu thốn hoặc chúng là những đứa trẻ bị bỏ rơi.Tất cả để tạo nên thứ gọi là cuộc sống.Giờ đây Luân đã trở thành một trong số chúng,những kẻ thấp bé của xã hội.

Đêm đã về khuya mà Luân cứ trằn trọc mãi không ngủ được.Cậu nhìn sang những đứa con rơi của tạo hóa,cả ba đứa vẫn đang say giấc nồng.Chắc chúng mệt mỏi lắm sau một ngày lang thang tìm kiếm những đồng bạc lẻ.Chặng đường đã đi qua dạy cho chúng cách tồn tại ở môi trường khắc nghiệt nhất,bằng chứng là lúc này đây khi sương đêm rơi đầy khắp lối,từng làn gió chạy ào qua da thịt khiến cậu lạnh buốt,ấy thế mà chúng vẫn ngủ ngon lành,cách sưởi ấm duy nhất của chúng có lẽ là thân nhiệt của nhau,chúng ôm lấy nhau cho qua từng đêm lạnh giá.

Bỗng cậu nhận ra trên chiếc giường rộng mà hẹp ấy thiếu đi một người,là Hiếu.Thằng nhỏ đã lặn mất tăm từ bao giờ không hay,Luân tỉnh dậy đi tìm Hiếu.Vừa bước ra tới cửa cậu đã thấy thằng nhỏ ngồi thu mình bên cạnh cái nồi cơm đã cạn.Thì ra nó thấy đói,lúc chiều nó đã nhường phần ăn của mình cho cậu.Nhưng những gì cậu nhìn thấy còn ngạc nhiên hơn thế.Trong cái bát đã sứt mẻ của nó là nhưng hạt cơm trắng tinh được trộn lẫn với ...nước mắm,cậu biết là thế vì mùi nước mắm rẻ tiền bốc lên khá nồng,cứ thế nó và hết vào miệng,ăn một cách ngon lành.Luân nhìn nó mà trái tim mình như se sắt lại,cậu thấy cảm động vì những gì nó đã làm,”tội nghiệp nó quá,giá như lúc chiều mình không ăn hộp cơm đó”,cậu thấy căm hận bản thân mình.

Đang ăn thì nó quay lưng lại nhìn,cảm giác cho nó biết có người đang nhìn nó.Vừa thấy cậu,Hiếu giật bắn mình,nó lau vội những hạt cơm còn vương vãi trên miệng.Dường như nó thấy xấu hổ trước mặt cậu.

-Sao anh không ngủ đi?

Sau một hồi ngẩn ngơ nó lên tiếng.

-Ừ,tao không ngủ được,mày đang ăn gì thế?Cậu giả vờ hỏi để chữa thẹn cho nó.

-À,còn ít cơm nguội,mà để tới mai là nó hỏng,em thấy tiếc nên ráng ăn cho hết thôi.

-Thế tối nay mày chưa ăn gì à?Sao mày bảo sẽ có thức ăn mà.

-Em ăn rồi chứ,thật đó.Anh May cho em hộp cơm rồi,tại em thấy tiếc nên ăn cho hết chỗ này thôi.Hiếu ấp úng.

-Ừ,thôi vào ngủ nhanh đi.

Luân im lặng bước nhanh vào trong,cậu không biết phải nói gì với Hiếu cả.Những gì Hiếu mang lại cho cậu là tâm hồn đẹp ẩn nấp sau ngoại hình xấu xí.Hóa ra một người tốt nguyên vẹn là như thế này,dù có nghèo đói và thiếu thốn vẫn toát lên sự thanh cao và thánh thiện.Hiếu bước vào,nằm bên cạnh cậu,mùi mồ hôi cơ thể nó bốc lên nồng nặc,nhưng cậu không thấy khó chịu,vị mồ hôi mặn chát của một đứa trẻ phải bươn chải trước cuộc sống làm cậu suy nghĩ nhiều hơn là thấy một đứa trẻ hôi hám bẩn thỉu.Vừa đặt mình xuống nó quay sang hỏi cậu:

-Sao anh lại muốn ở đây với tụi em?Ngay từ lần đầu gặp anh,em biết ở anh có gì đó khác thường,anh không giống như tụi em.Nó ngước mắt nhìn lên tấm bạt cũ rồi nói.

-Sao mày lại nghĩ thế?Tao như mày thôi,cũng là trẻ mồ côi cả.

-Em không biết nữa,cảm giác của em nó thế.

-Còn mày?Sao phải ra nông nổi này.Luân hỏi.

-Em hả?Từ nhỏ em được lớn lên trong trại trẻ mồ côi ấy.Em sống với các sơ,họ tốt với em lắm,nhưng em vẫn thấy cô đơn,thấy thiếu thốn điều gì đó.Các sơ bảo là mẹ em đã mất rồi,nhưng em không tin,em biết mình bị bỏ rơi.Vì thế,em đã trốn khỏi chỗ đó.

-Sao mày nghĩ mẹ mày vẫn còn sống?

-Vì cái này.Nó chìa ra trước mặt cậu sợi dây chuyền hình chúa Jesus trên thánh giá.

-Hằng năm vào ngày sinh nhật của em,em được sơ đưa cho một món quà,tất cả đều có giá trị và em nghĩ một đứa như em không có gì khác mấy đứa kia mà sơ tặng em món quà lớn như thế.Em nghĩ là mẹ em.Em ghét bà ấy,bà ấy đã bỏ rơi em,vậy mà còn quan tâm em làm gì,nên em bỏ đi để không muốn bà ấy biết mình ở đâu nữa.Em ghét cách quan tâm đó.

-Sao mày không thử gặp bà một lần xem,bà ấy có nổi khổ gì đó thì sao?

-Hi,không đâu anh,không ai vứt bỏ con mình cả,dù có chuyện gì xảy ra đi nữa,em có thể ăn muối trắng nếu bà ấy thật sự nghèo đến vậy.Cái em cần không phải là những thứ đó.

-Thế những thứ bà ấy tặng cho mày đâu?

-Em cho hết mấy bạn ở trại trẻ rồi,chỉ giữ lại thứ này.Vì em tin Chúa sẽ bảo vệ em,chỉ vậy thôi,chứ em không quan tâm đây là của bà ấy cho em.

-Ừ.Thôi ngủ đi,khuya rồi.Cậu thở dài.

-Dạ vâng.Anh ngủ ngon.

Nói rồi Hiếu nằm lăn ra ngủ.

Liệu nó có phải là một đứa trẻ mười hai tuổi không?Cách suy nghĩ của nó sâu sắc quá vậy?Khác hẳn với con người thường ngày của nó.Nó cũng biết tự tạo cho mình cái vỏ bọc riêng sao?Luân giật mình khi nghĩ về Hiếu.Những gì trải nghiệm ngày hôm nay với cậu quả là đáng giá.Cậu biết thêm về những hoàn cảnh của những sinh linh khác trên cõi đời,những cũ