
Tác giả: Agatha Christie
Ngày cập nhật: 22:54 17/12/2015
Lượt xem: 1342138
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2138 lượt.
ể là như vậy. Nhưng dù sao những thứ lấy lại được đều kém giá trị. Vật quí hiếm thường được mang ra nước ngoài.- Casey không bị bắt và xét xử sao?- Không phải như ông đang nghĩ. Hắn đã có tuổi. Các cơ bắp đã giãn ra rồi. Mười lăm ngày sau đó hắn ngã từ lầu năm xuống đất và chết ngay tức khắc.- Ở đâu- Ở Paris. Trong một mưu toan ăn trộm nhà ông chủ ngân hàng Duvauglier.- Và từ đó người ta không được tin gì về chiếc cốc nữa ư?- Đúng thế.- Cũng không thấy ai rao bán ư?- Cũng không. Tôi gần như tin chắc là như vậy. Ngoài cảnh sát còn ba thám tử tư tiến hành điều tra vụ này.- Và ông có lấy lại được tiền không?- Đồ vật bị mất ngay trong nhà ông ta, ông hầu tước muốn trả lại tiền cho tôi.- Nhưng ông không nhận ư?- Không.- Tại sao?- Vì tôi muốn như vậy.- Ông muốn nói rằng khi tìm được chiếc cốc thì nó thuộc quyền sở hữu của ông ư?- Đúng thế.- Nhưng sau hành động này là cái gì?Power cười:- Ông hiểu rõ tôi đấy, tôi thấy rõ. Rất đơn giàn. Tôi đã biết rõ ai là người đang giữ chiếc cốc ấy.- Ông làm tôi thích thú. Vậy người đó là ai?- Đó là ông Reuben Rosenthal. Không chỉ là một nhà sưu tầm như tôi, nhưng vào thời kỳ ấy, ông ta là một kẻ thù cá nhân của tôi. Chúng tôi cạnh tranh nhau trong nhiều vụ việc… và tôi thường là người thắng cuộc. Việc tranh chấp của chúng tôi đã lên đến đỉnh cao với chiếc cốc ấy. Trong hai chúng tôi người nào cũng muốn có nó. Chúng tôi nâng giá trong cuộc mua đấu giá ấy.- Và ông lại là người thắng cuộc chứ?- Không hẳn như vậy. Tôi thận trọng nhường cho một người thứ hai làm việc này. Không ai chịu nhường trước cả, nhưng để cho người thứ ba giành thắng lợi và tìm cách tiếp cận người ấy, lại là một chuyện khác.- Một thất vọng nhỏ.- Đúng thế.- Nhưng nếu ông Reuben biết chuyện thì sao?Ông Power có một nụ cười rạng rỡ.- Theo ông – Poirot hỏi tiếp – có phải ông Reuben không chịu nhận là thua nên đã đi thuê bọn ăn trộm không?Emery Power giơ một bàn tay lên với vẻ không đồng ý.- Ô, không! Tại sao lại đi vào cụ thể như vậy? Một thời gian sau ông Reuben đã có được chiếc cốc ấy từ một nguồn không xác định.- Cảnh sát không công bố một tấm ảnh nào của chiếc cốc ấy ư?- Chiếc cốc không cần trưng bày ra trước mắt của mọi người.- Ông có tin rằng ông Reuben đang muốn xem ai là chủ sở hữu vật đó không?- Đúng. Nếu tôi nhận tiền đền bù của ông hầu tước thì ông Reuben sẽ đi thương lượng với ông này để có được chiếc cốc. Nhưng, là chủ sở hữu của nó tôi sẽ tìm cách thu hồi lại báu vật của mình.- Có nghĩa là ông đang thu xếp để ăn cắp lại nó từ ông Reuben ư?- Không phải là ăn cắp, ông Poirot. Tôi chỉ giành lại cái đó thôi.- Nhưng ông đã không đạt được điều đó ư?- Vì một lý do đặc biệt, ông Reuben không có chiếc cốc đó trong tay.- Tại sao ông biết.- Có một sự hợp nhất trong tổ chức kinh doanh dầu lửa. Bây giờ lợi ích của tôi và của ông Reuben là như nhau. Chúng tôi không còn là kẻ thù mà trở thành đồng minh của nhau. Ông ta đã cam đoan với tôi là chưa bao giờ ông có chiếc cốc ấy trong tay.- Và ông tin ông ấy.- Phải.- Như vậy gần mười năm qua ông chạy theo một cái đích sai lầm, đúng không?- Không thể bằng cách nào khác – Nhà tài chính thú nhận với một giọng cay đắng.- Và bây giờ, tất cả đều làm lại từ đầu. Tôi là thám tử, tôi có bổn phận đưa ông tới một cái đích chính xác, đúng không? Người ta đã dẫm chân tại chỗ từ khi…- Nếu công việc là dễ dàng thì tôi đã không mời ông tham gia – Power nói với vẻ thiếu nhã nhặn – Đúng là nếu ông thấy không thể…Ông ta đang tìm một danh từ nhẹ nhàng hơn. Poirot đứng lên nói một cách khô khan:- Danh từ không thể là không có đối với tôi, thưa ông. Tôi chỉ tự hỏi công việc có thú vị đến mức làm tôi hăng hái lên không.- Việc này có lợi ích của nó: ông cho tôi biết số tiền thù lao.- Chúng ta sẽ nói đến nó khi công trình nghệ thuật ấy được tìm ra, được không?- Tùy ý ông. Tôi không chấp nhận sự thất bại.- Trong trường hợp ấy… tôi hiểu.*Thanh tra cảnh sát Wagstaffe tỏ rõ sự quan tâm của mình.- Chiếc cốc Veratrino ư? Phải, tôi nhớ rất rõ. Tôi biết nói tiếng Ý nên người ta cử tôi tới để hợp tác với cảnh sát ở đây. Và chúng tôi không thể nào tìm ra đồ vật ấy.- Theo ông thì tại sao? Người ta đã bán nó đi rồi ư?- Tôi nghi ngờ… tuy vẫn có thể là như vậy. theo tôi thì rất đơn giản. Người ta đã giấu nó ở đâu đó… và một người duy nhất biết ở đâu thì lại chết rồi.- Ông muốn nói đến Casey ư?- Phải. Có thể là hắn thường qua lại Ý. Hắn đã giấu chiếc cốc ở đây và từ ngày ấy đến nay không ai động đến.- Casey có nhà riêng không?- Có… ở Liverpool – Viên thanh tra cười – chiếc cốc không nằm dưới sàn nhà đâu. Chúng tôi tìm rồi.- Gia đình hắn ra sao?- Người vợ bị ho lao… Tuy chồng như vậy nhưng bà ta vẫn là người mộ đạo, không muốn rời bỏ hắn. Bà ta đã qua đời cách đây một vài năm. Người con gái rất giống mẹ… Cô ta đã đi tu. Người con trai sang Mỹ để lập nghiệp.- Có thể người con gái biết nơi cất giấu, đúng không?- Tôi không tin. Chiếc cốc cũng sẽ được đem đi bán.- Hay là người ta đã nấu chảy nó rồi?- Rất có thể. Nhưng tôi cũng không tin. Chiếc cốc có giá trị sưu tầm. Mà muốn có được nó thì người ta có thể làm bằng