
Chinh Phục Mĩ Nam Thiên Tài Lạnh Lùng
Tác giả: Agatha Christie
Ngày cập nhật: 22:54 17/12/2015
Lượt xem: 1342143
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2143 lượt.
eilly…- Hãy quên đi tất cả, anh bạn. Ngày mai, thế giới này là của chúng ta.- Đúng là Working Lad. Nó là một con ngựa! Rồi Sheila Boyne nữa, nó sẽ bảy chống lại một… Ông không nói gì về Thượng đế của thời xưa chứ… Hercule? Có một Hercule sẽ đua vào ngày mai.- Anh bạn, hãy đặt cuộc vào Hercule. Hãy tin tôi, không thể thua được.Hôm sau, con Hercule của ông Roslyn thắng con Boynen Stakes sáu mươi trên một.*Với một vẻ thận trọng, Poirot mở cái gói ra. Trước hết là tờ giấy màu xám, sau đó là một lớp bông và cuối cùng là tờ giấy lụa.Sau đó anh đặt lên bàn của Emery Power một chiếc cốc lấp lánh đá quý.Nhà tài chính nín thở.- Xin có lời khen, ông Poirot, cuối cùng ông ta nói. Nhà thám tử nhẹ nhàng cúi đầu.Emery Power giơ tay sờ lên miệng cốc.- Đây là của tôi ư? – Ông ta hỏi với giọng trầm.- Vâng, đây là của ông.Poirot thở dài, đứng lên, tay vịn vào lưng ghế.- Ông tìm thấy nó ở đâu? – Ông ta hỏi một cách vô tư.- Trên một bàn thờ.Power giật mình.- Phải, con gái của Casey là người mộ đạo, khi người cha qua đời, cô ta thực hiện những lời dặn lại của cha. Cô ta dốt nát nhưng tin vào Chúa. Chiếc cốc được giấu ngay trong nhà của Casey tại Liverpool. Cô ta mang nó vào một nhà tu với ý nghĩ, tôi giả thiết, là chuộc lỗi cho cha. Tôi không nghĩ rằng những người tu hành không biết gì về giá trị của các đồ vật. Trước mắt họ, đây chỉ là một cốc rượu lễ và người ta phải dùng đúng chức năng của nó.- Một câu chuyện kỳ lạ. Ai đã gợi ý cho ông tới đó?Poirot nhún vai.- Tôi dùng phương pháp loại trừ. Tôi đã ngạc nhiên khi thấy không có một vụ mua bán nào đối với chiếc cốc. Cái đó cho phép tôi nghĩ, hẳn là nó ở nơi đúng theo công dụng vật chất của nó. Và tôi nhớ là con gái của Patrick Casey là người mộ đạo. Tôi đã nói và tôi xin nhắc lại: mộ đạo.- Thật đáng khen. Xin ông đưa tôi một bản kê tiền thù lao và tôi sẽ viết cho ông một tờ séc.- Tôi không lấy tiền thù lao.- Thế nào? – Power ngạc nhiên hỏi lại.- Kkhi còn bé chắc hẳn ông đã đọc truyện cổ tích trong đó ông vua thường hô: “Hãy cho ta biết nhà ngươi yêu cầu cái gì?”…- Ông muốn yêu cầu cái gì?- Có đấy. Nhưng không phải là tiền. Tôi chỉ có một yêu cầu nhỏ.- Là cái gì? Có phải là một khoản trợ cấp không?- Đấy cũng là một hình thức tiền. Không đơn giản hơn kia.- Thế nào?Hercule Poirot đặt tay lên chiếc cốc.- Trả lại nó về tu viện.Có một giây yên lặng.- Ông điên đấy ư? – Emery Power hỏi.Hercule Poirot lắc đầu.- Không. Không điên chút nào. Xin ông nhìn đây.Anh cầm chiếc cốc lên. Bằng móng tay anh đưa vào miệng con rắn quấn xung quanh thân cây và ấn xuống. Một cánh cửa sập rất nhỏ mở ra.- Ông nhìn đây! Chính bằng cái cửa này làm người ta cho thuốc độc vào đồ uống. Ông đã nói chiếc cốc có một lịch sử ma quái. Nó đã để sau nó bạo lực và đau khổ. Làm thế nào biết được rồi đây ai là người bị hại?- Mê tín, dị đoan!- Có thể! Nhưng tại sao ông lại muốn giữ nó? Không phải vì cái đẹp, cũng không phải vì giá trị. Ông đã có hàng trăm, có thể là hàng ngàn vật quí, hiếm. Ông muốn có được uy tín. Ông không chịu thua cuộc. Ông đã thắng cuộc. Chiếc cốc đã nằm gọn trong tay ông. Nhưng tại sao lại không đưa ra một hành động đẹp? Trả lại nó về nơi nó đã ở bình yên trong gần mười năm qua, trong sự trong sáng. Ngày xưa nó là của nhà thờ, bây giờ trả nó về nhà thờ. Ông để tôi vẽ sơ đồ nơi tôi tìm thấy nó… Khu vườn Hòa bình trông ra biển về hướng về một Thiên đường xa xăm của sự tốt đẹp và vĩnh cửu của tuổi trẻ.Anh đang mô tả vùng Irishgowlan theo cách của mình. Emery Power đưa một tay lên che mắt. Ông yên lặng.- Tôi sinh ra bên bờ biển của nước Ái Nhĩ Lan – cuối cùng ông Power nói – Tôi sang Mỹ từ khi tôi còn là đứa trẻ.Nhà tài chính đứng lên, mặt sáng lên một lần nữa.- Ông là một con người lạ lùng, thưa ông Poirot. Ông hãy làm như ông muốn. Mang chiếc cốc này trả lại cho tu viện, thay tôi tặng lại cho tu viện. Một tặng phẩm rất đắt giá, ba mươi nghìn livres… đổi lại, liệu tôi được cái gì nhỉ?- Tu viện sẽ cầu nguyện cho ông trong các buổi lễ – Poirot nói một cách nghiêm trang.Một nụ cười tham lam trên mặt của Power.- Dù sao đây cũng là một nơi đầu tư tốt! Đây là việc tốt nhất mà tôi chưa từng làm…*Trong một hành lang nhỏ của tu viện, Poirot kể lại câu chuyện và đưa chiếc cốc rượu lễ cho Mẹ bề trên.- Nói lại là chúng tôi cảm ơn ông ấy và chúng tôi sẽ cầu nguyện cho ông ấy.- Ông ấy rất cần cầu nguyện.- Có phải đây là một con người khốn khổ không?- Rất khốn khổ vì ông ấy không biết thế nào là hạnh phúc. Rất khốn khổ vì ông ấy không biết mình là ai nữa.- A! Thế thì đây là một người rất giàu.Poirot không trả lời… anh không còn gì để nói cả.