Ring ring

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thám tử Hercule Poirot - Full

Thám tử Hercule Poirot - Full

Tác giả: Agatha Christie

Ngày cập nhật: 22:54 17/12/2015

Lượt xem: 1342142

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/2142 lượt.

mọi cách.- Thế còn hai tên kẻ cắp kia?- Ricovetti và Dublay sắp được tha.- Dublay là người Pháp chứ?- Đúng. Hắn là đầu não của bọn trộm cắp.- Bọn này còn những ai nữa.- Một cô gái tên là Kate. Làm nghề hầu phòng để làm nội ứng. Cô ta đã đi Úc sau khi băng nhóm tan rã.- Còn ai nữa?- Còn Yougonian, hắn có một cửa hàng nhỏ ở Paris. Người ta không tìm được lý do gì để bắt nên vẫn canh chừng hắn.Poirot thở dài nhìn sổ ghi chép: Mỹ, Úc, Ý, Pháp, Thổ Nhĩ Kỳ…- Có lẽ ta phải đi vòng quanh thế giới - Anh lẩm bẩm.- Ông nói gì?- Tôi nói một vòng thế giới mà tôi sẽ phải đi.*Poirot có thói quen thảo luận công việc với Georges, người hầu phòng thân tín.- Georges, nếu anh phải đến năm nơi trên thế giời thì anh sẽ làm như thế nào?- Đường hàng không là nhanh nhất, thưa ông chủ. Nhưng dễ bị đau tim.- Hỏi ý kiến của ai là tốt nhất?- Thưa ông, ông hãy hỏi công ty Du lịch.Hercule Poirot tự nhủ:- Với thân chủ của mình, Emery Power, cái quan trọng nhất là hành động. Nhưng không để mất sức lực, tiền của vào những việc vô ích. Không thể làm khác mọi người được… nhất là khi không cần để ý đến tiền bạc.Poirot đứng lên, tới bàn giấy, rút một tập hồ sơ, lấy một tấm phiếu ghi hai chữ “Thám tử”.- Georges, tôi đọc, anh ghi cho tôi… Hankerton, New York; Laden và Bosher, Sydney; Giovanni Mezzi, Rome; Nahum, Constantinople; Rogers và Franconnaed, Paris…Anh đợi cho Georges viết xong.- Được rồi, anh tìm cho tôi giờ tàu đi Liverpool.- Vâng, ông chủ đi Liverpool ngay bây giờ ư?- Phải. Có thể tôi còn đến nhiều nơi khác nữa. Nhưng sẽ tính sau.*Ba tháng sau, đứng trên bờ biển lởm chởm đã, Hercule Poirot nhìn ra đại dương. Chim mòng biển từ trên cao lao vút xuống mặt nước. Không khí ẩm ướt, Poirot có cái cảm giác của những người lần đầu đặt chân lên Inishgowlen như đến tận cùng của trái đất. Chưa bao giờ anh hình dung ra một phong cảnh quyến rũ lại ở một nơi xa xôi hẻo lánh đến như vậy. Ở phía tây nước Ái Nhĩ Lan này, xưa kia những người lính La Mã đã xây dựng những công sự kiên cố và những con đường lát đá.Hercule Poirot nhìn xuống đôi giày của mình và thở dài. Ở đây người ta phải quên đi những thói quen trong cuộc sống thường ngày.Phía xa là những hòn đào giàu có của đất nước tươi trẻ này…Một tiếng chuông nhà thờ ngân vang. Tiếng chuông mà anh quen thuộc từ thời thơ ấu.Anh lại tiếp tục cất bước. Mười phút sau anh đứng trước một bức tường cao có cửa bằng sắt. Hercule Poirot đến gần và giật giây chuông.Một bộ mặt hiện ra trong một ô vuông nhỏ trên cánh cửa. Người ta hỏi anh muốn gì. Giọng nói của một phụ nữ.- Đây có phải là tu viện Sainte-Marie không?- Nhưng ông muốn gì? – Tiếng nói gay gắt của người phụ nữ cao lớn cất lên.Hercule Poirot không muốn trả lời câu hỏi thiếu nhã nhặn ấy.- Tôi muốn gặp Mẹ bề trên – Anh nói với bà ta.Có tiếng kéo then cửa. Cửa mở và người ta đưa anh đến một phòng đợi nhỏ.Rồi nhà tu hành xuất hiện với chuỗi hạt trên cổ.Hercule Poirot là người Công giáo và không khí ở đây không xa lạ với anh.- Xin Mẹ tha lỗi nếu con làm Mẹ bận rộn. Nhưng trong các xơ ở đây có xơ nào tên là Kate Casey không?Mẹ bề trên nghiêng đầu.- Đúng thế, Tên thánh của xơ ấy là Marie-Ursule.- Xơ Marie-Ursule có thể giúp đỡ con. Xơ có nhiều thông tin rất quan trọng đối với con.Mẹ bề trên lắc đầu, nét mặt vô cảm.- Xơ Marie-Ursule không thể giúp con được gì đâu.- Nhưng con tin rằng…- Xơ Marie-Ursule đã qua đời cách đây hai tháng.*Trong phòng khiêu vũ của khách sạn Jimmy Donovan ngồi trên chiếc ghế quay lưng vào tường. Khách sạn này không mấy thuận tiện. Lò xo giường nhiều chiếc bị gãy. Không có nước nóng. Thức ăn làm anh đầy bụng, khó tiêu.Có năm người ngồi trong phòng và họ đang nói chuyện chính trị. Hercule Poirot mới quen biết họ nên có phần nào lo ngại.Anh quay sang người ngồi gần đấy. Khác với mọi người, anh ta có vẻ như một người thị thành sa sút.- Hãy tin tôi, thưa ông – Anh ta nói với vẻ nghiêm chỉnh – con Pegeen’s Pride không mang lại may mắn… Ông đánh bao nhiêu? Ông có biết tôi là ai không? Atlas… Tôi thắng cuộc suốt mùa… Tôi đã đặt vào con Larry’s Girl bao nhiêu? Hai mươi nhăm trên một… Cứ đi theo tôi, ông không bao giờ thua cuộc.Hercule Poirot nhìn anh ta với vẻ kính phục.- Trời – Anh ta nói – đây là điềm xấu! – Và giọng anh ta run lên.*Sau đó một vài tiếng đồng hồ, mặt trăng hiện lên sau một đám mây để rồi biến mất. Poirot và người bạn mới của mình đã đi được một vài kilometers. Nhà thám tử đi khập khiễng. Có lẽ đôi giày da của anh không thích hợp với những chuyến đi nông thôn.- Nói xem – Người đi cùng lên tiếng – Ông tin chắc rằng ông tu viện trưởng sẽ nói gì? Tôi không có tội lỗi gì để phải hối hận trong lương tâm cả, ông biết đấy.- Ông chỉ làm cái việc của Xê-da lại trả cho Xê-da thôi – Poirot trả lời một cách chắc chắn.Họ đã đi tới chân tường của tu viện. Atlas rên rỉ, anh ta cảm thấy mình “trống rỗng”.Nhà thám tử nói một cách cương quyết:- Bình tĩnh! Đây anh chỉ đối mặt với mọi người mà với Hercule Poirot.*Atlas cẩn thận gấp những tờ giấy bạc năm livres.- Có thể là ngày mai tôi không còn nhớ bằng cách nào mà tôi thắng cuộc. Tôi rất sợ ông O’R