Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thám tử Hercule Poirot - Full

Thám tử Hercule Poirot - Full

Tác giả: Agatha Christie

Ngày cập nhật: 22:54 17/12/2015

Lượt xem: 1342148

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2148 lượt.

sau. Có thể nói đây là một cô ngựa non hoảng hốt, sợ hãi khi thấy người lạ.- Ông là ai?Giọng nói trẻ con trái ngược với vẻ gay gắt của câu hỏi.- Cô đừng sợ, thưa cô.- Bác sĩ Stoddart đâu?Cùng lúc ấy người thày thuốc trẻ tuổi bước vào trong phòng.- A! Ông đây rồi! – Cô gái kêu lên như được an ủi – Người này là ai?Đó là một trong những người bạn của tôi, cô Sheila. Lúc này thì cô ra sao?- Hãy còn đau đớn lắm… Tại sao tôi lại dùng cái thứ bẩn thỉu ấy?- Nếu là cô thì tôi không bao giờ mắc lại nữa! – Stoddart nói giọng nghiêm nghị.- Tôi… tôi… sẽ không dùng nữa.- Ai đã đưa nó cho cô? – Poirot hỏi.Cặp mắt mở to, đôi môi run run:- Ngay tại đây… Mọi người đều dùng thử, tất cả. Thoạt tiên thì rất kỳ diệu.- Nhưng ai mang nó tới đây? – Poirot căn vặn.Cô ta lắc đầu:- Tôi không biết… Có thể là Tony. Tony Hawker. Tôi không biết ai khác.- Đây có phải là lần đầu cô dùng cô-ca-in không, thưa cô? – Poirot nhẹ nhàng hỏi.Cô gái gật đầu xác nhận.- Nhưng đây cũng là lần cuối cùng! – Stoddart nhấn mạnh.- Vâng… Chắc chắn là như vậy… Nhưng thật là kỳ diệu.- Nghe rõ đây, Sheila – Người thày thuốc trẻ nói bằng giọng cương quyết – Tôi là bác sĩ và tôi biết điều mình nói. Tôi đã thấy nhiều người nghiện ma túy và thề với cô, họ chẳng đẹp đẽ chút nào. Ma túy tàn phá tất cả. Không bao giờ được đụng đến nó! Hãy tin tôi, việc này chẳng có gì là kỳ cục cả. Cha cô sẽ ra sao khi biết chuyện này?- Cha tôi ư? – Sheila nhắc lại bằng một giọng the thé – Cha tôi ư? – Rồi cô ta lại cười – Ô! Tôi như trông thấy ông ấy ở đây! Tốt nhất là cha tôi không biết gì cả. Ông ấy sẽ bị một cơn cấp phát mới.- Và rất chính đáng.Ở phòng bên có tiếng kêu.- Bác sĩ… bác sĩ… - Tiếng bà Grace rên rỉ.Stoddart đi ra miệng làu bàu.- Đúng ra thì ông là ai? – Sheila hỏi Poirot – Ông không dự buổi tiếp đón tối hôm qua chứ?- Không. Tôi là bạn của bác sỹ Stoddart.- Ông cũng là thày thuốc ư? Nhưng trông ông không giống như vậy.- Tôi là Hercule Poirot – Thám tử trả lời, như người ta nói màn một của vở kịchCó ngay hiệu quả mong muốn. Poirot cảm thấy buồn vì thế hệ trẻ không biết anh là ai.Nhưng dù sao Sheila Grant cũng đã nghe nói về anh. Ngạc nhiên và chán ngán cô ta không rời mắt khỏi anh…*Người ta nói mọi người đều có một bà cô ở Torquay.Người ta cũng nói ai cũng có một người anh em họ ở Mertonshire. Cách Londres quá xa, ở đây người ta làm nghề săn bắn và đánh cá. Chỉ một vài làng có đường bộ, đường sắt. Những người lao động không chịu tới đây. Kết quả: người ta không thể tới đây để lập nghiệp được.Hercule Poirot không phải là người Anh, không có bà con họ hàng ở đây, nhưng anh có quan hệ tốt với những người ở đây và được họ mời tới. Chủ nhà của anh là một bà già hiếu khách hay nói chuyện về những người hàng xóm xung quanh.- Nhà Grant ư? Phải, phải! Có bốn đứa con. Bốn con gái. Tôi không nghi ngờ gì khi ông tướng giữ được chúng. Một người đàn ông có bốn đứa con gái thì có thể làm gì hơn!Bà Carmichael giơ hai tay lên trời.- Phải, làm gì hơn? – Poirot xác nhận.- Tuy nhiên, ở trung đoàn, theo ông ta nói với tôi, ông ấy duy trì một kỷ luật sắt. Nhưng những đứa con gái lại mạnh hơn ông. A! Thời tôi còn trẻ thì không có chuyện này. Ông đại tá Sandys rất nghiêm khắc với các con gái của mình…Bà kể về những chuyện trong quá khứ:“Không phải các cô gái nhà Grant không thể dạy bảo được – bà già nói tiếp – Đơn giản là chúng có cái đầu nóng nảy… và chúng không muốn sống ở đây. A! Mảnh đất này đã thay đổi rồi. Những người xa lại tới sinh sống ở đây. Bây giờ chỉ có một thứ đáng kể, đó là tiền. Và những câu chuyện người ta kể lại! Là ai? Anthony Hawker ư? Phải tôi biết anh ta. Một người trẻ tuổi khó gần. Nhưng anh ta nằm lăn trên đống vàng. Anh ta thiết tiệc… tiệc rất đặc biết khiến người ta khó tin. Nhưng con người lại rất ác khẩu. Ông biết đấy, để tỏ ra thông thạo, người ta cam đoan là trong bữa tiệc mọi người đều đã uống rượu và dùng ma túy. Người ta nói bà Larkin, một người bạn của Anthony Hawker, lại nhắm vào những cô gái nhà Grant. Tôi không ưa bà này. Nghe nói đây là bọn ve vãn đàn ông. Tuy nhiên họ rất xinh đẹp.Chút nữa thì Poirot đã cắt ngang câu chuyện.- Anh muốn hỏi thêm về bà Larkin ư? Anh bạn, thời nay liệu người ta có thể nói ai là ai không? Bà ta cưỡi ngựa, hình như thế, và lấy làm thích thú. Người chồng ở ngoài thành phố. Ông ta chết chứ không phải ly hôn. Bà ta ở vùng này một thời gian. Bà ta làm quen với nhà Grant. Tôi cho rằng…Bà già bất chợt ngừng nói. Miệng mở to, mắt trợn chừng. Bà ta cúi xuống và chém mạnh vào bàn tay Poirot. Bà không thấy anh suýt xoa kêu đau.- Tôi hiểu! – Bà già kêu lên – Tôi hiểu tại sao anh lại tới đây. Anh là một kẻ đạo đức giả. Hãy nói hết với tôi!- Nhưng nói gì chứ?Bà Carmichael giơ tay, Poirot tránh sang một bên.- Hercule Poirot, tôi thấy bộ ria của anh run rẩy. Không nên câm như hến mãi. Chắc hẳn là đã có một tội ác nên anh mới tới đây… Và anh đã không xấu hổ khi làm cho tôi phải nói chuyện! Xem nào, có phải là một vụ giết người không? Gần đây, ai chết? Chỉ có bà Louisa Gilmore, nhưng bà ấy đã chín mươi nhăm tuổi và mắc bệnh phù thũng. Ông Leo S


Pair of Vintage Old School Fru