Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thám tử Hercule Poirot - Full

Thám tử Hercule Poirot - Full

Tác giả: Agatha Christie

Ngày cập nhật: 22:54 17/12/2015

Lượt xem: 1342158

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2158 lượt.

, rằng phải bắt đầu từ chỗ bắt đầu, rằng chỉ cần phương pháp và sự hợp lý.Trên đường đi, anh ghé tai nói nhỏ với Norman và ông này đã gửi rất nhiều bức điện tín khi ghé qua Douvres.Nhờ vào giấy tờ của Norman, chúng tôi có thể đi khắp nơi trong thời gian ngắn. Tới Londres, một chiếc ôtô của cảnh sát đã đợi chúng tôi cùng với một số nhân viên đồng phục và thường phục. Một người trong số họ đưa cho Poirot một tờ giấy đánh máy. Tôi đưa mắt dò hỏi thì bạn tôi trả lời:- Đây là danh sách các trạm cấp cứu ở phần đất phía Tây của Londres. Tôi đã đánh điện hỏi Douvres.Chúng tôi đi qua những phố phường của Londres sau đó đi qua Bath Road. Hammersmith. Chiswick và Brentfort. Tôi bắt đầu hiểu ra là chúng tôi muốn đi tới đâu. Sau khi đi qua Windsor chúng tôi sang đường đi Ascot. Tim tôi đập rộn ràng. Ascot! Nơi một trong hai bà cô của Daniels sinh sống. Đó là kẻ chúng tôi cần tìm chứ không phải O’Murphy.Chúng tôi dừng lại trước cổng một biệt thự đẹp. Poirot nhảy ra khỏi xe và tới bấm chuông cổng. Tôi thấy anh chau mày trên khuôn mặt rạng rỡ ấy. Chắc hẳn anh không hài lòng điều gì. Người ta ra mở cổng, anh đi vào nhà. Một vài phút sau anh quay ra, lên ô-tô.Đã bốn giờ ba mươi phút chiều. Anh đi lùng thủ phạm thì liệu có lợi ích gì không? Ít nhất thì cũng phải biết rõ nơi bọn chúng giam giữ Thủ tướng là nơi nào ở bên Pháp chứ? Cuộc hành trình ở Londres của chúng tôi thường bị ngắt quãng. Khi chúng tôi bỏ đường quốc lộ, đi tới một căn nhà nhỏ, thì chúng tôi biết rõ ngay đây là một trạm cứu thương. Poirot chỉ dừng lại đây một vài phút, nhưng tôi thấy rõ sự thận trọng của anh ở mỗi nơi dừng chân. Anh nói nhỏ gì đó với Norman và ông này trả lời:- Đúng, rẽ trái, ông sẽ thấy, người ta đợi ông trên cầu.Chúng tôi đi lên một con đường dốc và trong ánh sáng nhập nhoạng tôi thấy một chiếc ôtô đậu ven đường. Hai người mặc thường phục đứng bên xe. Poirot xuống xe và nói chuyện với họ. Sau đó xe chúng tôi tiếp tục đi lên hướng Bắc, có chiếc ôtô nói trên đi theo. Chúng tôi đến một ngoại ô của Londres. Cuối cùng chúng tôi dừng lại trước một ngôi nhà lớn, cách xa đường cái, giữa một cái sân rộng. Norman và tôi ở lại trên xe. Poirot và một nhà thám tử đi xuống bấm chuông. Một bà hầu phòng ăn vận sạch sẽ ra mở cửa. Người thám tử nói:- Tôi là sĩ quan cảnh sát, tôi được lệnh lục soát ngôi nhà này.Người hầu phòng khẽ kêu lên một tiếng và một người đàn bà cao lớn, đẹp, tuổi trung niên xuất hiện phía sau người phục vụ.- Đóng cửa lại. Edith, có thể đây là bọn kẻ cướp.Nhưng Poirot đã nhanh chóng lấy chân chặn cửa và thổi còi. Các thám tử chạy ùa vào trong nhà và đóng cửa lại.Norman và tôi phải ngồi tới năm phút để chửi rủa sự ăn không ngồi rồi của mình. Cuối cùng cửa bật mở và các thám tử hiện ra mang theo ba tù binh: một người đàn bà và hai đàn ông. Người đàn bà và một người đàn ông được đưa vào chiếc ôtô thứ hai. Người đàn ông còn lại được Poirot đưa lên xe của chúng tôi.- Tôi cần ngồi với những người kia, anh bạn. Nhưng các ông hãy canh giữ cẩn thận người này. Các ông không biết đây là ai ư? Đây. Cho phép tôi giới thiệu ông O’Murphy.O’Murphy! Tôi há hốc miệng nhìn người này. Xe chuyển bánh. Hắn không bị còng tay, nhưng tôi tin chắc là hắn không thể trốn thoát được. Hắn nhìn thẳng về phía trước như để tránh bị chóng mặt. Nếu hắn định chuồn thì đã có Norman và tôi chặn hắn lại.Tôi càng ngạc nhiên hơn khi thấy xe tiếp tục chạy lên phía Bắc. Chúng tôi không trở lại Londres ư? Tôi không hiểu gì cả. Dần dần tôi hiểu là chúng tôi đang đến gần phi trường Hendon. Tôi lập tức hiểu rõ ý định của Poirot. Anh muốn đáp máy bay sang Pháp.Đó là một việc làm can đảm nhưng không thực tế. Một bức điện tín sẽ nhanh chóng và kịp thời hon. Anh cần dành vinh quang giải thoát Thủ tướng cho những người khác chứ.Khi xe dừng lại, tham mưu trưởng Norman ra khỏi ôtô và một người mặc thường phục ngồi thế chỗ ông. Norman trao đổi một vài câu với Poirot rồi đi đâu không rõ.Tôi cũng rời ôtô và tới nắm lấy cánh tay Poirot.- Xin có lời khen, anh bạn! Chúng đã nói với anh nơi chúng giam Thủ tướng ư? Nhưng, hãy nghe tôi, hãy điện ngay sang Pháp. Nếu anh tự tới đó thì quá chậm đấy.Poirot ngạc nhiên nhìn tôi chừng một phút.- Thật là khốn khổ, anh bạn, có những thử thách người ta không thể gửi bằng con đường điện tín được.naCùng lúc ấy, tham mưu trưởng Norman quay lại, có một sĩ quan trẻ vận đồng phục phi công đi theo.- Đây là đại úy Lyall, người sẽ đưa ông sang Pháp. Anh ấy có thể đi ngay lập tức.- Xin ông mặc ấm vào, thưa ông – Người phi công trẻ nói – Tôi có thể cho ông mượn một chiếc áo khoác nếu ông muốn.Poirot xem đồng hồ, anh lẩm bẩm:- Phải, đã đến lúc, còn kịp.Anh ngẩng đầu sau đó lịch sự nghiêng mình trước người sĩ quan trẻ.- Xin cảm ơn anh, nhưng không phải tôi mà là ngài đây đi.Vừa nói anh vừa tránh sang một bên: một bóng người từ chỗ tối của chiếc xe thứ hai đi ra. Khi ánh sáng hắt vào mặt người tù binh ấy tôi giật mình: đó là ngài Thủ tướng!*- Vì tình yêu của Thượng đế, anh hãy kể lại cho chúng tôi nghe xem nào. Tôi sốt ruột kêu lên khi Poirot, Norman và tôi đã ngồi trên x