Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thám Tử Kỳ Duyên

Thám Tử Kỳ Duyên

Tác giả: Tài Tử Kim Thiền Khánh

Ngày cập nhật: 22:37 17/12/2015

Lượt xem: 1343590

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/3590 lượt.

Nên bỏ quên cặp sách ở nơi chỗ cô Ngọc Diệp rồi, tôi đã xuất trình giấy giới thiệu cho cô Ngọc Diệp xem, không tin bà cứ hỏi cô ấy sẽ rõ. - Khôi Nguyên hơi chau mày nhìn em.


- Phải đó bà Thùy Dung, cháu đã xem giấy giới thiệu rồi. - Em lên tiếng xác nhận.


- Cứ cho là như vậy, tôi cũng không cung cấp bất cứ thông tin gì cả. Nếu muốn lấy nhà và đất của tôi thì cứ việc ra tòa phân xử. Còn bây giờ, anh hãy cút ngay trước khi tôi mở cửa chuồng đang giam giữ con Rott khát máu. - Bà ấy đứng lên định đi mở chuồng chó thật.


- Được rồi, bà không cần phải làm quá lên vậy đâu. - Khôi Nguyên đứng lên bỏ đi.


Em cũng đi theo anh ấy. Không dám quay lại nhìn mặt bà Thùy Dung.


Dù sao hợp đồng thuê nhà của em nửa năm nữa mới hết hạn nên không sợ bà ta sẽ dở quẻ.


---


Ra đến bên ngoài căn nhà phù thủy đó, em mới được thở phào nhẹ nhõm.


- Trước khi đi, tôi đã nói với anh rồi. Bà Thùy Dung là một người rất khó tính. - Em nói với Khôi Nguyên.


- Đâu chỉ khó tính, đó là một mụ yêu tinh. - Ảnh nhận xét về bà Thùy Dung.


- Anh cũng có cảm giác đó à? - Em hỏi xem anh ấy có thấy sợ bà ta không.


- Ý cô là sợ bà ta sao?


- Ừm.


- Không đời nào. Tôi chỉ thấy cách ứng xử của bà ta rất kỳ quặc giống như ngoại hình của bà ta vậy.


- Tôi cũng nghĩ như anh, bà ấy vượt ra ngoài sức tưởng tượng của tôi.


- Nếu tôi đoán không lầm thì bà ta... - Khôi Nguyên bỏ lửng câu nói.


- Bà ta làm sao?


- Đó là: một kẻ bị mắc bệnh: Tâm... thần... phân... liệt.


- Hả? có khi nào lại vậy.


- Rồi cô sẽ biết thôi, cứ tin tôi đi.


Tụi em trở lại căn nhà trên đồi trà, vừa đi vừa nói chuyện.


Khôi Nguyên nói:


- Lần này, xém bị làm mồi cho con Rott, nhưng cũng thu hoạch được một thông tin vô cùng đáng giá.


- Thông tin gì cơ? -Em hỏi.


- Cô không nghe mụ yêu tinh nói sao?


- Không.


- Ôi, có một trợ lý như cô thật rách việc.


- Hì hì! - Em cười trừ.


- Lúc nãy, bà ta có nói căn nhà và cả khu đồi trà là của bà ta.


- Đúng rồi. Hèn gì không ai bén mảng đến.


- Điều đó lại càng làm tôi thấy khó hiểu. - Khôi Nguyên đứng lại, một tay khoanh trước ngực, một tay bấm chóp mũi (cử chỉ đặc biệt của anh ấy mỗi khi tập trung suy nghĩ)


- Tôi có thấy gì khó hiểu đâu?


- Ngọc Diệp! - Khôi Nguyên bỗng gọi tên em.


- Tôi nè. - Em đáp lại.


- Cô có cảm giác là chúng ta đang phải đối mặt với một thế lực rất khủng khiếp không?


Câu hỏi của Khôi Nguyên khiến em lạnh người.


- Tôi không rõ nữa. - Đầu óc em lúc đó rất hoang mang.


- Hừ, thuê luôn một ngọn đồi, với thời hạn mấy chục năm, chuyện không hề đơn giản đâu. - Khôi Nguyên vẫn đứng lặng suy nghĩ.


- Anh Nguyên, anh xem kìa! - Em thúc vào cánh tay Khôi Nguyên.


Anh ấy nhìn theo ngón tay em chỉ.


Giống như người thợ săn vừa phát hiện được con mồi,


Bước chân của anh ấy mỗi lúc một khẩn trương tiến lại chỗ cái am thờ màu đỏ gạch (nơi mà đêm hôm qua em với anh ấy đã cúng bái)



Chương 7


Bà lão đứng trước am thờ chắp tay khấn nguyện.


Bên cạnh bà lão là thằng bé chừng sáu tuổi.


Bà lão tướng mạo phục phịch, mang đồ bộ màu đen, bên ngoài khoác áo len mỏng màu đỏ, chân đi dép tổ ong, đầu đội nón lá.


Tụi em đến gần làm thằng bé hoảng sợ, nó níu lấy tay áo của bà.


Bà lão quay lại nhìn em và Khôi Nguyên. Gương mặt của bà rất phúc hậu, em đoán bà cũng ngoài bảy mươi rồi.


Khôi Nguyên rất nhanh nhẹn, ảnh bắt chuyện ngay.


- Cháu chào bà ạ!


Bà lão phúc hậu đáp lại:


- Chào cô cậu!


- Bà hình như không phải người đây?


- Trước kia bà từng ở đây. - Bà lão đáp.


Em thấy mắt anh Nguyên sáng lên.


- Cháu là Khôi Nguyên, còn cô ấy là Ngọc Diệp, chúng cháu đang sống ở căn nhà trên kia. - Anh Nguyên vừa nói vừa chỉ tay lên đồi trà.


Nét mặt của bà lão có chút ngạc nhiên.


- Bà là bà Hiền từng làm osin ở đây một thời gian khá dài. Hai mươi năm rồi mới có dịp quay trở lại chốn cũ, hai bà cháu đi thăm mấy người quen xong tiện thể ghé lên thắp cho cô Hoàng Lan một nén nhang.


- Cô Hoàng Lan? – Em thốt lên.


Bà Hiền tròn mắt nhìn tụi em, sau đó mỉm cười hồn hậu hỏi tụi em:


- Chắc cô cậu là người mới đến?


- Dạ. - Em đáp.


- Bà ơi, nếu bà không bận việc gì, tụi cháu mời bà lên nhà ngồi uống chén trà, rồi nói chuyện. Cháu và Ngọc Diệp mới đến đây ở được mấy hôm nên chưa rành lắm, bà thông cảm cho. - Khôi Nguyên mời bà Hiền lên nhà chơi, em thừa hiểu ý định thật sự của anh ấy là gì.


- Cô cậu không mời bà, thì lát nữa bà cũng lên xin phép cô cậu ch