XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thám Tử Kỳ Duyên

Thám Tử Kỳ Duyên

Tác giả: Tài Tử Kim Thiền Khánh

Ngày cập nhật: 22:37 17/12/2015

Lượt xem: 1343600

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/3600 lượt.

làm sao ông ấy cho xe chạy lên đồi trà được thưa bà?


- Ông ấy để xe dưới nhà bà Thùy Dung.


- Kết quả điều tra hai vụ việc thương tâm trên thì sao ạ?


- Kết luận được cơ quan điều tra đưa ra là: Ông Trịnh Vỹ thì do bất cẩn mà chết, còn cô Hoàng Lan là do tự tử.


- Bà hãy kể cho tụi cháu nghe về chuyện gia đình của ông Trịnh Vỹ đi. Đặc biệt là khoảng thời gian gần ba năm cha con ông Trịnh Vỹ sống ở căn nhà này.


- Nghĩ lại khoảng thời gian đó, có nhiều chuyện, đến giờ bà vẫn không sao hiểu nổi, người ta nói: “giang sơn dễ đổi bản tính khó dời”, nhưng xem ra với thằng nhỏ đó thì không đúng.


- Thằng nhỏ đó? - Em tò mò, vậy là trong câu chuyện bà Hiền sắp kể còn có bóng dáng của một người khác nữa sao?



Chương 8


Tiếng chuông nokia vang lên cắt ngang câu chuyện bà Hiền đang kể.


Bà Hiền lục từ trong túi áo len, lấy ra cái điện thoại cũng hiệu nokia. Bà nghe máy:


- Alo…bây giờ luôn hả con…rồi…rồi…mẹ sẽ đưa nó về ngay.


Nghe xong điện thoại, bà Hiền quay sang nói với tụi em:


- Xin lỗi cô cậu! Bà phải đưa thằng cháu về cho ba mẹ nó. Có việc rất gấp, nên đành hẹn lại cô cậu lần sau vậy.


Mặc dù nhìn vẻ bề ngoài của Khôi Nguyên không có biểu hiện cảm xúc gì, nhưng em đoán anh ấy đang rất là nóng ruột. Gặp như em còn như vậy, nói gì anh ấy là một thám tử rất nhạy cảm với những manh mối quý giá.


- Tiếc quá! Cháu có ý này: xin bà hãy để lại địa chỉ nhà (chỗ bà đang sống) lát nữa tụi cháu sẽ ghé đến nhà; để nghe bà kể tiếp câu chuyện. Cháu tính như thế có được không ạ? - Khôi Nguyên nói năng rất lễ phép.


- Tất nhiên là được rồi. Đó là việc bà phải làm cho cô Hoàng Lan, bất cứ điều gì liên quan đến cô ấy, cậu cứ việc hỏi bà.


- Dạ.


Bà Hiền đứng lên đội chiếc mũ len lên đầu đứa cháu nội; sau đó, bày vẻ nó:


- Cháu chào hai cô chú đi rồi về!


- Cháu chào chú, chào cô ạ!


Thằng bé vòng tay lại chào.


Nó đưa con gấu lại cho em và còn nói cám ơn nữa.


Thằng bé thật ngoan, biết nó rất thích chơi với gấu nên em đã tặng con gấu Misa cho nó.


- Cháu thích gấu Misa lắm đúng không? Cô tặng cho cháu đấy! - Em mỉm cười, véo nhẹ lên đôi má hồng hồng của nó.


- Nhưng ba mẹ cháu không cho lấy đồ của người khác. - Thằng bé thích lắm nhưng từ chối không dám nhận, nó hết nhìn con gấu rồi lại nhìn bà Hiền, vẻ mặt buồn rầu.


Em ngồi xuống nắm lấy tay nó.


- Cháu ngoan! Đây không phải là lấy đồ của người khác mà là người khác thương cháu, yêu cháu nên tặng cho cháu. Ba mẹ cháu sẽ không trách mắng cháu đâu, không tin cháu hỏi bà đi! - Em nói với nó, rồi quay sang bà Hiền, - Đúng vậy không bà?


- Ừ, cô Ngọc Diệp nói phải đấy. Cháu hãy cầm lấy đi!


- Dạ, cám ơn cô Ngọc Diệp. - Thằng bé cười tít mắt.


- Thôi chào cô cậu! Hẹn gặp lại cô cậu.


- Dạ chào bà! Nhất định tụi cháu sẽ đến để nghe bà kể chuyện.


Tụi em đưa hai bà cháu đi được một đoạn mới quay trở về.


Vừa về tới nhà thì nhận được cuộc điện thoại của Ý Nhi.


- Alo…à, chị không ở đó nữa… chị về lại nhà cũ rồi…chuyện dài lắm chị sẽ kể lại với em sau…ừm…ừm…rồi…chào em!


Em vừa tắt máy thì Khôi Nguyên đã hỏi ngay:


- Ai gọi cho cô đấy?


- À, nhỏ đồng nghiệp ấy mà. Lúc trước tôi có nhờ ba cô ấy tìm phòng trọ cho mình, cô ấy có qua bên phòng trọ thăm tôi nhưng không thấy, hỏi bà chủ thì nói tôi đã dọn đi, tò mò nên điện thoại hỏi thăm tôi thôi.


- Thời gian này tốt nhất nên tạm giữ kín mọi chuyện, đừng vội cho ai biết công việc mà chúng ta đang làm.


- Anh lạ thật đấy!


- Lạ?


- Anh nói tạm giữ kín chuyện đừng cho ai biết, thế sao anh lại cho bà Hiền biết? Lại còn kể chuyện của tôi ra nữa, ít ra anh cũng phải hỏi qua ý kiến của tôi đã chứ! Anh xem thường người khác đến thế là cùng. - Em vặn lại Khôi Nguyên.


- Cô chỉ được cái lý sự. Bà Hiền là trường hợp đặc biệt, và sẽ còn nhiều trường hợp đặc biệt nữa chúng ta cần mở lòng thì họ mới hợp tác. Còn những trường hợp khác chỉ mang lại phiền toái cho chúng ta mà thôi.


- Anh làm ơn mỉm cười khi nói chuyện có được không vậy? Anh cứ lầm lì như vậy khiến người đối diện tâm lý rất nặng nề. - Em đang giận, em không hiểu vì sao mình lại như vậy nữa.


- Cô thật là rảnh việc. Hết điều đáng quan tâm rồi hay sao mà cô lại quan tâm đến khí sắc của tôi. Tôi có vui hay buồn, cười hay không thì có liên quan gì đâu. Xin cô lần sau hãy thôi cái kiểu giận hờn vu vơ đó đi. Đúng là xứ sở khó hiểu. - Khôi Nguyên lắc đầu ngao ngán.


- Anh giỏi lắm! - Em tức khí.


- Thôi mà, đừng có như vậy nữa được không. - Khôi Nguyên nói xoa dịu em.


- Anh nói đi, bây giờ phải làm gì tiếp theo? - Em đã nguôi đi rất nhiều, nói thật là lòng em rất sung sướng khi anh