The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thám Tử Kỳ Duyên

Thám Tử Kỳ Duyên

Tác giả: Tài Tử Kim Thiền Khánh

Ngày cập nhật: 22:37 17/12/2015

Lượt xem: 1343589

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/3589 lượt.

o bà thăm lại nơi ở khi xưa của bà.


- Bà…bà vừa nói… nói gì kia ạ…nơi ở khi…khi xưa của bà lại là… - Em kinh ngạc nói lắp bắp.


- Cô cậu không biết đấy thôi, ngày xưa bà từng làm osin ở căn nhà đó.


Em còn nhớ rất rõ hành động của Khôi Nguyên khi đó, anh ấy chạy đến nắm tay bà Hiền, nói:


- Bà đến đúng lúc lắm! Tụi cháu đang cần bà giúp đỡ. - Nói rồi, anh Nguyên quỳ xuống trước am thờ, vái:


- Tạ hồn thiêng cô Hoàng Lan, tôi nhất định sẽ rửa oan cho cô.


Cả em và bà Hiền điều ngỡ ngàng trước hành động của Khôi Nguyên. Nhưng không có thời gian để đứng lại đó nói chuyện, anh Nguyên hối thúc em và bà Hiền dắt theo thằng bé khẩn trương lên nhà.


---


Bà Hiền dạo xem mọi ngõ ngách trong căn nhà (nơi ngày xưa bà từng ở)


Theo như lời kể của bà Hiền, bà mới dưới quê lên thành phố thăm con. Đã có ý định sẽ đi thăm lại những nơi ngày xưa mình từng sống và làm việc. Gặp lại những con người cũ ôn lại chút kỷ niệm, phải cái bệnh đau cột sống hành hạ nên ngại đến đây, những nơi khác thì bà đã đi hết rồi.


Em pha một ly trà đặc sánh đưa cho bà Hiền, và không quên hỏi lại bà, có uống được trà đậm không? Nếu không thì để em đi pha lại ly khác.


Bà Hiền mỉm cười:


- Cám ơn cháu, rất hợp với khẩu vị của bà.


Thằng bé (cháu của bà Hiền) rất ngoan, nó ngồi im một chỗ chơi với con gấu Misa em vừa đưa cho.


- Chuyện là như vậy đó, đêm qua bà nằm mơ thấy cô Hoàng Lan đang ngồi khóc. Có lẽ cô ấy trách bà đã đi thăm nhiều nơi mà không ghé đến thăm cô ấy. - Bà Hiền chia sẻ.


- Không lẽ... cô Hoàng Lan lại được chôn cất ở đó ạ? - Em hỏi.


- Cô ấy được chôn ở nghĩa trang Du Sinh. Nhưng bà tin rằng oan hồn cô ấy vẫn nằm lại chỗ đó; nơi cô ấy trút hơi thở cuối cùng.


- Hồi trước có cây đa đúng không bà? - Em tiếp tục hỏi bà Hiền.


- Đúng rồi cháu.


- Vì sao nó bị chặt vậy bà?


- Họ thích thì họ phá, họ muốn thì họ chặt vì họ là ông trời mà. - Thái độ của bà Hiền rất bất bình.


- Xin bà kể lại cho tụi cháu nghe đầu đuôi câu chuyện về cô Hoàng Lan. - Khôi Nguyên nói.


- Tại sao cô cậu lại muốn nghe về câu chuyện bi kịch đó?


Bà Hiền hỏi lại tụi em. Hình như bà ấy vẫn còn băn khoăn về hành động kỳ lạ của Khôi Nguyên khi nãy.


Khôi Nguyên không giấu giếm gì, anh ấy nói cho bà ấy biết mình là thám tử, và kể lại những chuyện em gặp phải cho bà Hiền nghe.


Nghe xong, bà Hiền rùng mình. Ngồi lặng gần năm phút đồng hồ, sau đó bà mới lên tiếng:


- Tội nghiệp cô Hoàng Lan, cô ấy mất khi còn quá trẻ. - Ánh mắt bà thương cảm, bà nói tiếp: - Chủ nhân thực sự của căn nhà này là ông Trịnh Vỹ chứ không phải bà Thùy Dung như bây giờ. Ông Trịnh Vỹ qua đời trong hoàn cảnh không còn vợ con, nên quyền thừa kế thuộc về người thân nhất của ông là bà Thùy Dung; em ruột của ông Trịnh Vỹ.


- Vậy còn căn nhà ở bên kia đồi trà, trước đây cũng thuộc về tài sản của ông Trịnh Vỹ sao ạ? - Khôi nguyên điều tra.


- Đúng vậy. Cô cậu có biết lý do ông Trịnh Vỹ xây căn nhà này không?


Cả em và Khôi Nguyên đều lắc đầu.


Bà Hiền tiếp tục:


- Thực ra, căn nhà này xây là để dành cho bà Thùy Dung. Phải số của ông Trịnh Vỹ không may mắn lắm, vợ thì mất sớm, lại có một người em như bà Thùy Dung. Bà ấy mắc phải bệnh tâm thần phân liệt, về chuyện bà ấy mắc bệnh thì có lần bà nghe ông Trịnh Vỹ nói: Năm lên 10 tuổi, trong một buổi chiều mưa rất lớn, bà Thùy Dung bỗng dưng lên cơn động kinh; và kể từ đó bà ấy phải sống với căn bệnh thần kinh, thường xuyên thay đổi khí sắc và có những biểu hiện khác thường. Ông Trịnh Vỹ đã phải rất khổ sở khi nuôi nấng, chăm lo cho bà Thùy Dung; và phải đề phòng bà ấy vô tình làm ảnh hưởng đến con gái độc nhất của mình là cô Hoàng Lan.


Khi nghe bà Hiền kể về mụ yêu tinh Thùy Dung, em nhớ lại câu nói của Khôi Nguyên hồi sáng. Anh ấy đã đưa ra một phán đoán rất chính xác về bà Thùy Dung, điều đó càng làm em tin tưởng hơn ở tài năng của Khôi Nguyên, có anh ấy giúp đỡ chắc chắn mọi chuyện sẽ tốt đẹp.


- Bà Thùy Dung đã sống một mình trong căn nhà này được bao nhiêu năm thưa bà? - Khôi Nguyên tiếp tục hỏi, với kỹ năng nghề nghiệp của mình, em biết Khôi Nguyên đang tìm kiếm những manh mối và thông tin có giá trị.


- Bà ấy đã không sống trong căn nhà này. Mục đích ban đầu của việc xây dựng căn nhà là để cách ly bà ấy, nhưng sau khi căn nhà được xây dựng xong thì ý định đó tan thành mây khói. Bà Thùy Dung nhất quyết không chịu sống trong căn nhà, rất nhiều lần bà ấy bỏ trốn… có một lần nghiêm trọng nhất, là vào đêm rằm tháng bảy, hai mươi năm về trước, bà Thùy Dung trốn ra khỏi căn nhà. Sáng hôm sau, ông Trịnh Vỹ sai bà đem đồ ăn sáng lên cho bà ấy thì không thấy tăm tích bà ấy đâu nữa. Bà về báo lại với ông Trịnh Vỹ, ông ấy hốt hoảng cho người đi tìm cô em gái của mình. Mọi người đã