
Tác giả: Tang Thượng
Ngày cập nhật: 22:45 17/12/2015
Lượt xem: 1341895
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1895 lượt.
thỏa hiệp
như sau: Chỉ báo cho bạn bè và học trò thân cận nhất của cậu khi còn sống, cố gắng
không làm rùm beng mọi việc. Như vậy cũng coi như đã dung hòa được sở kiến hai
bên.
Ngay
tối hôm cậu mất, chúng tôi thuê một căn nhà mái bằng có cái sân nhỏ ngay sát bệnh
viện để tạm thời làm linh đường, lại nhờ vào các mối quen biết để mượn một chiếc
quan tài bằng kính trong suốt, phía dưới lót băng tảng, như vậy có thể đảm bảo
thi thể cậu tạm thời không bị thối rữa, lại tiện cho người thân họ hàng đến
phúng viếng.
Ngày
hôm sau, bạn bè và học trò thân thiết của cậu hay tin đều lần lượt đến tiễn
đưa. Mặc dù chúng tôi đã dặn đi dặn lại bọn họ đừng báo tin cho ai, nhưng một
truyền mười, mười truyền trăm, người đến viếng càng lúc càng đông, mọi người
trong dòng họ chỉ còn biết tất cả cùng xung trận, quay cuồng với chuyện tiếp
đón và nhập liệm.
Tiễn
bố lên xe taxi, tôi quay trở lại sân tìm La Viễn Chinh, định bàn với chồng việc
hỏa táng cậu vào ngày mai. Bỗng nhiên, có tiếng va chạm chát chúa phía ngoài cửa,
tiếp đó là tiếng người hét thất thanh:
-
Đâm xe rồi! Đâm xe rồi!
Nghe
thấy tiếng hét, mọi người đổ xô ra ngoài để xem, tôi cũng vội vàng lao theo.
Trước mắt tôi là chiếc xe bán tải hiệu Great Wall và chiếc xe cá mập hiệu
Jinbei đấu đầu nhau ngay phía bên kia đường. Chiếc xe cá mập bẹp dúm, đầu bị
lõm sâu vào trong, rụng cả ba-đờ-sốc. Tài xế người bê bết máu, gục đầu trên
vô-lăng bất tỉnh.
Với
bản năng của một cảnh sát hình sự, tôi lập tức lách qua đám người đi về phía đầu
xe, thò tay vào trong cầm cổ tay của nạn nhân bắt mạch. Mạch tuy yếu ớt nhưng
chắc chắn vẫn có thể cứu được.
Do
cửa xe bị biến dạng nghiêm trọng sau vụ va chạm, nạn nhân không thể tự chui ra
được, tôi liền bấm số 120 gọi cảnh sát cơ động. Chỗ này rất gần bệnh viện trung
tâm thành phố Cẩm Châu, hi vọng xe cấp cứu sẽ nhanh chóng có mặt.
Tôi
cất điện thoại, đưa mắt nhìn lại hiện trường, phát hiện thấy chiếc xe cá mập đi
đúng chiều, còn chiếc bán tải kia không hiểu sao lại lấn đường sâu như thế.
Trên mặt đường vương vãi đầy những mảnh đèn xe vỡ, đủ thấy hai xe va chạm mạnh
cỡ nào.
Lúc
này, tài xế của chiếc bán tải gắng sức đẩy cửa xe, lảo đảo bước xuống, liếc
quanh rồi tranh thủ lúc đám đông nhốn nháo định chuồn đi.
Tôi
bực quá, vội bước nhanh lên phía trước, túm lấy tay hắn quát lớn:
-
Chạy đi đâu, không biết mình vừa gây tai nạn sao?
Gã
tài xế bán tải quay lại liếc xéo tôi một cái. Đó là một người đàn ông trung
niên trạc bốn mươi tuổi, trông rất bình thường, tuy trán bị bầm tím nhưng hắn
không hề tỏ ra chút gì là hoảng sợ về việc gây tai nạn. Hắn khẽ rít bên tai
tôi:
- Mẹ
kiếp, đừng xía vô chuyện người khác.
Nói
rồi hắn vung mạnh tay định xô tôi. Tôi một tay túm chặt lấy hắn, một tay rút thẻ
cảnh sát ra chìa trước mặt hắn:
-
Thấy gì không? Cảnh sát đây! Trước khi cảnh sát giao thông đến, anh hãy ngoan
ngoãn đợi ở đây cho tôi.
Nghe
tôi nói vậy, hắn ta không dám ho he gì nữa, chỉ đứng yên một chỗ, lạnh lùng
nhìn tôi.
Đúng
lúc này, đám đông xung quanh bỗng nhao lên, có tiếng hét lớn:
- Cẩn
thận! Có xe…
Tôi
quay đầu lại, chỉ kịp thấy hai chùm sáng chói mắt đang chiếu thẳng về phía tôi.
Thấy đám đông ầm ĩ hò nhau tránh xa, theo phản xạ tôi cũng vội buông tay, nhảy
lùi vài bước về phía bên mép đường, gã tài xế xe bán tải nhân cơ hội ấy vùng chạy
mất về hướng đối diện.
“Ke…
e… ét!”. Sau tiếng phanh xe rợn người, một chiếc Honda Accord dừng ngay giữa đường,
đầu xe suýt chút nữa đâm sầm vào đuôi xe cá mập. Tiếp đó cửa xe bật mở, một nam
thanh niên mặt đỏ phừng phừng, người đầy mùi rượu lảo đảo chui ra.
Anh
ta tái mặt nhìn mọi người, hai tay cứ thế vò xoắn lấy nhau, lắp bắp nói:
-
Tôi… tôi… việc này… việc này… - Anh ta nói mãi không được một câu hoàn chỉnh,
đúng là tên bợm rượu.
Sau
vụ tai nạn, những người còn chưa hoàn hồn lại vây lại, tranh nhau mắng mỏ, chỉ
trích anh chàng nọ. Anh ta chỉ biết cúi đầu xin lỗi mọi người, sau đó vội vàng
lái xe đi mất.
Lúc
này tôi mới định thần lại, vội nhìn quanh quất một vòng, tay lái xe bán tải đã
chạy mất tăm mất tích từ lúc nào. Tuy nhiên chiếc xe vẫn còn ở lại hiện trường,
chắc chắn tra biển số là có thể bắt được hắn.
Ít
phút sau, xe cứu thương của bệnh viện trung tâm thành phố và đội cảnh sát tuần
tra đã tới, bắt đầu công tác cứu hộ và khám nghiệm hiện trường.
Tôi
khoanh tay đứng bên cạnh quan sát một lúc, nhận thấy tài xế chỉ bị thương nhẹ,
không nguy hiểm đến tính mạng, liền quay trở về chỗ sân đặt linh cữu cậu.
Trong
những ngày tổ chức tang lễ, người nhà phải ngày đêm bên cạnh thi thể để thắp
hương tưởng nhớ người đã khuất, bởi theo quan niệm truyền thống làm như vậy người
đã khuất sẽ yên lòng ra đi trong mùi hương ấm áp. Tôi cúi nhìn đồng hồ, đoán chừng
cũng sắp đến giờ liền bước vào gian đặt linh cữu, chuẩn bị thắp nén hương mới
cho cậu.
Gian
đặt linh cữu cậu ở góc cuối sân, nhỏ bé tồi tàn, chỉ khoảng tám chín mét vuông,
bốn bức tường đã có chỗ ố vàng, trên trần treo một bóng đèn tiết kiệm điện bên
ngoài