Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thiên Văn

Thiên Văn

Tác giả: Tang Thượng

Ngày cập nhật: 22:45 17/12/2015

Lượt xem: 1341896

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1896 lượt.

đầy mảng bám, ánh sáng mù mờ ảm đạm. Do lót băng phía dưới nên không khí
hết sức lạnh lẽo, vừa có tiếng u u của máy nén khí, lại nồng nặc một mùi gì đó
thật khó tả.
Tôi
nhổ chân hương cũ, châm nén hương mới cẩn thận cắm vào bát hương, sau đó ngồi
lên chiếc trường kỷ bên cạnh, lặng nhìn tấm rèm trắng treo chính giữa bậc đặt
linh cữu, lòng xót xa vô hạn.
Ngồi
một lúc lâu, tôi nhướn người lên phía trước để thay đổi tư thế ngồi cho dễ chịu,
bất chợt nhìn xuống phía dưới chân, phát hiện thấy phía dưới tấm rèm trắng nhô
nhô ra cái gì đó.
Thấy
lạ, tôi liền khom lưng kéo lấy tấm rèm, cảnh tượng trước mắt khiến tôi giật
thót mình – chiếc nắp quan tài bằng kính rất lớn đã bị cậy ra chỏng chơ dưới đất,
tấm vải liệm trắng bọc thi hài bị giật ra vứt sang một bên. Cậu tôi mình trần,
nằm nghiêng trên bậc đặt quan tài, sau lưng có vết thương to chừng miệng bát
đang rỉ máu đỏ sẫm, lộ rõ trên vùng da trắng bệch dị thường.
Đầu
tôi “u” lên một tiếng, trước mắt tối sầm, suýt chút nữa ngã xuống đất. Theo phản
xạ tự nhiên, tôi vừa định thét gọi mọi người, nhưng rồi lại ngay lập tức lấy
tay bịt chặt lấy miệng.
Tôi
tự dặn mình không được kêu lên, tuyệt đối không được kêu lên. Nếu để mọi người
biết thi thể cậu còn bị hành hạ ra nông nỗi này, các ông bà trong họ, nhất là mẹ
tôi chắc sẽ không chịu nổi cú sốc này mất. Nhỡ đâu lại thêm một đám tang khác nữa,
thì coi như họ Tiêu chúng tôi gặp đại nạn.
Tôi
cắn chặt răng, nuốt đau buồn và căm phẫn vào lòng, hít sâu vài hơi rồi lập tức
quay người đóng cửa phòng. Sau khi đã định thần lại được đôi chút, hai tay vịn
vào bậc đặt linh cữu, tôi cúi xuống quan sát vết thương sau lưng cậu.
Vết
thương khá tròn trịa, đường kính khoảng chừng bảy tám cen-ti-mét, nằm chính giữa
hai bả vai. Nhìn hình dáng của vết thương có thể đoán định được đó là một vết cắt
khá ngọt, xung quanh miệng vết thương là những mảnh da bị gập vào trong, chắc
chắn là do vật gì đó sắc nhọn gây ra. Tuy nhiên, vết thương không sâu, chỉ lóc
đi lớp da mỏng phía ngoài.
Tôi
chau mày, lấy tay chấm vào vết máu, vân vê đầu ngón tay. Theo lý thuyết, con
người sau khi chết tim sẽ lập tức ngừng đập, lượng ô-xi trong máu nhanh chóng
giảm, tiểu cầu kết lại với nhau thành những hạt dấp dính màu đỏ sẫm. Nhìn vào
trạng thái của vết máu và cảm giác khi tiếp xúc, theo kinh nghiệm của tôi, có lẽ
vết cắt này được thực hiện vào thời điểm chúng tôi chạy ra xem tai nạn vừa nãy.
Tôi
quay đầu nhìn chiếc quan tài bằng kính bên cạnh, rút chiếc khăn mùi xoa phủ lên
rồi đẩy mạnh, không hề nhúc nhích, chắc nó cũng phải nặng cỡ một trăm
ki-lô-gam, một nam thanh niên khỏe mạnh cũng khó mà dịch chuyển được, ít nhất
phải cần đến hai người hợp sức lại.
Nghĩ
đến đây, tôi chợt giật mình lùi lại một bước, tránh làm xáo trộn hiện trường.
Kéo
nhẹ tấm rèm trắng lại vị trí cũ, lau những giọt nước mắt lăn dài trên má, tôi tự
trấn an bản thân, làm ra vẻ không có chuyện gì xảy ra, cúi đầu lẳng lặng bước
ra khỏi phòng.
Tôi
đi tìm La Viễn Chinh, kiếm cớ kéo chồng đến một chỗ không người, ghé sát tai
anh thuật lại chuyện thi hài cậu bị tổn thương. La Viễn Chinh nghe xong toàn
thân run lên, kinh hãi nhìn tôi hỏi:
-
Cái gì… cậu bị…
Tôi
vội huých chồng một cái để anh nói nhỏ đi, chuyện này tuyệt đối không được để
người khác nghe thấy, nhất là những ông bà già trong họ. Nếu chuyện này lọt ra
ngoài, chắc chắn sẽ khiến mọi người vô cùng đau khổ và căm phẫn, lúc đó hậu quả
sẽ khó lường.
La
Viễn Chinh hiểu ý ngậm miệng lại, nhìn quanh quất sang hai bên, rồi quay lại hỏi
nhỏ tôi:
-Vậy
bây giờ phải làm sao?
Với
những việc hết sức nghiêm trọng như thế này, nhất thiết cần tìm người điều tra
mới được, vì thế tôi nói với anh:
-
Chỗ này cũng gần đồn công an Cổ Tháp, em sẽ đến đó mời mấy anh trong đội cảnh
sát hình sự đến xem thế nào, anh giấu được chừng nào thì cố giấu mọi người nhé.
La
Viễn Chinh rối rít gật đầu:
-
Được, được, em mau đi liên hệ đi, anh sẽ trông coi mọi việc.
Tiếp
đó, tôi dặn La Viễn Chinh ngồi trong phòng trông coi quan tài, tuyệt đối không
được rời nửa bước, không cho bất cứ ai kéo tấm rèm trắng ra vì bất cứ lý do gì,
mọi việc đợi tôi về tính tiếp.
Tôi
bước nhanh ra khỏi sân, tìm một góc yên tĩnh gọi điện cho đội trưởng đội hình sự
công an Cổ Tháp – Phùng Siêu, nhờ anh ta nhanh chóng phái người đến, nhưng phải
mặc thường phục và đem theo một số dụng cụ khám nghiệm cơ bản. Nghĩ một lúc,
tôi thấy hơi ngần ngại vì lần này tìm anh lại là vì việc riêng chứ không phải
việc công.
Phùng
Siêu là bạn cùng trường cảnh sát với tôi, hồi còn học từng theo đuổi tôi, chúng
tôi yêu nhau một thời gian, tuy sau đó vì rất nhiều lý do mà đã chia tay nhau
nhưng quan hệ vẫn rất tốt. Nhất là vì chúng tôi đều là cảnh sát hình sự, nhiều
lúc sẽ phải gặp gỡ nhau vì công việc.
Hôm
đó vừa đúng ca Phùng Siêu trực đêm, anh vui vẻ nhận lời, lại còn hỏi tôi rốt cuộc
xảy ra chuyện gì mà thần bí như vậy, không giống tác phong nói thẳng nói thật
hàng ngày của tôi.
Tôi
gượng cười đau khổ, nói:
-
Anh đừng hỏ