
Tác giả: Đang cập nhật
Ngày cập nhật: 00:16 17/12/2015
Lượt xem: 134916
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/916 lượt.
ươi nói, mau nói nhanh.
Nào ngờ, tên thám mã khẩn khoản dập đầu lia lịa:
– Bẩm, xin bệ hạ tha cho, xin bệ hạ tha cho.
Cả Hiến Tông và Cao Lương Thành đều kinh ngạc, không hiểu tên thám mã này có tội lỗi gì mà phải xin tha tội. Cao Lương Thành quát:
– Bệ hạ hỏi mà ngươi dám nói quanh co, là đáng tội gì?
Tên thám mã lại càng hoảng hốt, dập đầu chảy máu một hồi, lát sau mới dám thưa:
– Bẩm, cả vùng ấy, hễ ai kháo nhau một lời về việc Bạch Ngọc Thư chết thế nào, thì y rằng đều chết theo đúng cách mà Bạch Ngọc Thư đã chết. Chính tiểu nhân, chính tiểu nhân…
Vua sốt ruột hỏi:
– Chính ngươi làm sao?
Thám mã đáp:
– Chính tiểu nhân cũng thấy người nói lại cho tiểu nhân chuyện ấy chết thế nào.
Vua quan hai người lấy làm kỳ dị lắm, lặng người hồi lâu. Vua lại lật lại tấu chương, lúc này ngài mới thấy lạ lắm. Bởi thường thì tấu chương phải đầy đủ rõ rang cặn kẽ, nhất là việc binh tình, có khi thiếu một vài câu cũng có thể mất đầu. Thế mà tấu ấy thực quá sơ sài, chỉ nói sơ qua tình hình trọng yếu. Có lẽ nào chính tuần phủ Điền Đông cũng sợ hãi không dám nhắc đến cái chết ấy? Vua suy đi tính lại hồi lâu, bèn nghĩ ra một kế, bèn nói:
– Ngươi đã sợ như thế thì không cần phải nói ra. Ngươi có biết viết không?
Thám mã đáp:
– Bẩm có ạ!
Vua nói:
– Vậy ta cho ngươi viết ra.
Tên thám mã biết mình không báo lại không được, đành phải xin vua ba tờ giấy. Vua thầm khen tên này nhanh trí, hẳn là cái chết ấy có lien quan đến ba từ, hắn xin ba tờ giấy, mỗi tờ viết một chữ, mong là toàn được mạng.
Tên thám mã nhận ba tờ giấy, hắn viết từ thứ nhất là “tự”, từ thứ hai là “nhai”. Khi vua và Cao Lương Thành đang chăm chú nhìn hắn viết từ thứ ba thì vua quan nhận thấy quai hàm tên thám mã động đậy không ngừng. nhìn kỹ thì thấy miệng hắn nhai ngồm ngoàm như thể đang ăn thứ gì đó ngon lành lắm.
Đột nhiên, máu từ đâu phun thành từng dòng xuống tờ giấy thứ ba. Tên thám mã bỗng lăn quay ra đất, máu lẫn với nước dãi sùi không ngừng. Mắt hắn trợn trừng trừng. Hắn dãy đành đạch một hồi rồi chết hẳn.
Hiến Tông và Cao Lương thành hoảng hốt nhìn nhau. Vua quát thị vệ vào hộ giá, lại truyền thái y vào xem mạch tên thám mã.
Thái y đến nơi thì tên thám mã đã nằm trong một vũng máu lớn, thi thể cứng đờ từ lâu. Vua sai khám nghiệm cẩn thận. Thái y xem xét một hồi rồi tâu lại:
– Máu chảy quá nhiều dẫn đến tử vong.
Hiến Tông và Cao Lương Thành nhìn nhau kinh hãi. Hồi lâu vua mới nói:
– Trước khi chết hắn có nhai vật gì đó, ngươi xem trong miệng hắn xem sao.
Thái y vâng lời xem xét một hồi, rồi lại tâu:
– Bẩm, trong miệng không có vật gì, chỉ có lưỡi là bị nát bấy. Máu từ ấy chảy ra mà dứt mạng.
Vua quan hai người lại điếng người nhìn nhau một lần nữa. Cả hai đều nhận ra chữ cuối cùng mà tên thám mã đang định viết là chữ “thiệt” nghĩa là lưỡi. Tên thám mã đã viết:
“Tự nhai lưỡi”
***
Một tháng sau, Triệu Trí Chi cầu kiến Hiến Tông vào cuối giờ than, khi trời đã xẩm tối. Thường thì giờ ấy chỉ có trọng thần khi có việc khẩn yếu mới được cầu kiến. Nhưng một tháng nay, lệnh vua ban xuống, hễ có người xưng là Triệu Trí Chi yết kiến thì cấm vệ quân phải một mặt đưa hắn tới điện “…” chờ thánh giá, một mặt tức tốc báo với tể tướng Cao Lương Thành nhập cung. Vậy nên Triệu Trí Chi được đưa vào chờ. Thị vệ không quên đưa Chi một mảnh vải đen để bịt mắt. Chi cười ruồi mỉa mai nhưng cũng đeo vào.
Quả như Triệu Trí Chi dự đoán, chỉ có Cao Lương Thành ra tiếp hắn. Hiến Tông ngự ở sau bức màn nghe hai người nói chuyện. Triệu Trí Chi nói:
– Tôi đã làm xong việc ngài yêu cầu, loạn ở Điền Đông đã được dẹp xong. Tôi đến lấy vật tôi cần.
Cao Lương Thành cung kính xá một cái rồi nói:
– Tài phép của tiên sinh, tại hạ thực cảm phục. Thứ tiên sinh cần bệ hạ đã sai chuẩn bị kỹ càng ở đây.
Đoạn Cao Lương Thành vỗ tay ba tiếng, thị quan từ bên trong bưng ra một cái khay bằng gỗ, bên trên đặt một chiếc hộp chạm bằng ngọc biếc. Dù khi ấy trong điện đèn đuốc sáng rực, mà vẫn có thể thấy rõ hộp ngọc tự phát quangtựa như sáng lên trong đêm tối. Hiển nhiên là loại ngọc quý lắm.
Triệu Trí Chi đưa tay đỡ lấy hộp ngọc, mở ra đưa tay lần lần xem xét một hồi, rồi lại đặt lên khay, xá nhẹ rồi nói:
– Đúng là thứ tôi cần rồi, xin đa tạ.
Nguyên là từ lần gặp mặt hồi tháng bảy, sau khi làm vua thất điên bát đảo, Cao Lương Thành mới trình lên vua là người ấy vốn là thầy phù thủy đất Đại Việt, đang ở đất này thì nghe tin giặc Điền Đông lăm le nổi dậy. Chi mới tìm đến Thành mà trổ chút thần thông, rồi ngỏ ý muốn xin gặp vua cầu kiến.
Triệu Trí Chi khi ấy chờ cho vua hồi phục lại rồi mới tâu lên mình có thể đơn đao dẹp giặc, chỉ xin vua khi mã đáo thành công thì có được một vật. Vật ấy hiện đang nằm trong hộp này. Hôm nay chính là ngày Chi đến lấy như đã giao ước.
Chi toan quay đi thì Thành vội nói:
– Xin tiên sinh lưu