XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đại Nam Di Truyện – Tác Giả Phan Cuồng

Đại Nam Di Truyện – Tác Giả Phan Cuồng

Tác giả: Đang cập nhật

Ngày cập nhật: 00:18 17/12/2015

Lượt xem: 1341890

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1890 lượt.

là một cỗ áo quan. Cỗ áo quan này thực là rất tinh xảo, được may bằng lụa tốt, rất công phu, mà những hình thêu cũng thực cầu kỳ, hiếm có.
Lúc này Quyết nhìn thấy cỗ áo quan đó, theo thói quen, hắn nhìn rất kỹ bộ áo quan, thấy đúng là một loại áo quan thượng hạng. Nhưng có một điều rất lạ đó là tất cả chỉ thêu đều dùng loại chỉ có hai màu đỏ và vàng, màu sắc rất sặc sỡ, dường như là phát ra ánh sáng.
Ông cụ tội nghiệp lật đật nhặt gói đồ lên, định đi tiếp. Đột nhiên Quyết gọi ông cụ lại:
– Ông ơi!
Ông cụ đáp:
– Cháu gọi gì ta thế?
– Cháu có thể xem cỗ áo một chút được không ạ?
Ông cụ ngần ngừ chưa quyết, gã học trò nói:
– Không phải đồ chơi đâu cậu bé.
Quyết lại nói:
– Cháu không chơi, xin cho cháu xem một chút được không?
Quyết nói với thái độ rất quả quyết. Gã học trò định bỏ đi mặc kệ Quyết thì ông cụ quay lại nói:
– Cháu à, đây là áo mặc cho người chết, cháu không sợ hay sao?
– Cháu không sợ, nhà cháu làm nghề khâm liệm. Cháu được bố tập cho khâm liệm từ năm lên sáu tuổi. Ông có thể cho cháu xem cỗ áo được không? Cháu có chuyện quan trọng.
Ông già thấy ngạc nhiên quá, vì Quyết nói xuất thân từ nhà khâm liệm, là vì hiếm có nhà nào làm nghề khâm liệm, thứ nữa là cho con đi khâm liệm từ khi còn rất bé như thế. Ông cụ bèn nói:
– Được, ta cho cháu xem.
Rồi ông cụ chìa cỗ áo ra cho Quyết xem. Quyết lần theo lưng áo, quả nhiên thấy đường chỉ màu đỏ hồng may vắt chéo hai đường rất tinh tế đằng sau áo tạo thành một hình loằng ngoằng nhìn rất đẹp mắt. Quyết thấy thế liền thốt lên:
– Cái áo này….
Ông cụ thấy thái độ Quyết như thế bèn hỏi:
– Làm sao, làm sao?
Quyết đáp:
– Cháu nói, nếu không đúng ông đừng đánh cháu nhé?
Ông cụ lấy làm lạ lắm, bèn hỏi tiếp:
– Được, ông không đánh cháu đâu.
Quyết nói:
– Cái áo này, đã bị yểm bùa rồi.
Ông cụ cả kinh, tay nắm chặt lấy tay Quyết mà hỏi:
– Sao lại có chuyện lạ đời như thế?
Quyết nói tiếp:
– Ông nhìn xem, đây là loại chỉ được ngâm tẩm nhựa cây thị, mà nhựa thị làm đen quần áo thì ai cũng biết, vì thế, để giấu cái màu thâm quầng của nhựa đấy đi, người ta phải nhuộm thứ thuốc nhuộm thượng hạng này. Cái này cháu đã được bố cháu dạy rất kỹ. Chỉ cần nhìn thấy loại chỉ này trên cỗ áo quan, thì phải khuyên người nhà thay ngay loại áo khác.
Cụ già lại hỏi:
– Tại sao lại như thế?
Quyết đáp:
– Có nhiều người muốn yểm bùa xác người mới mất để thâu nạp những vong hồn của người đã khuất đấy về làm việc cho mình, gọi là âm binh. Nhưng những thầy phù thủy mà dùng thủ đoạn này thường không phải là giỏi lắm vì họ chẳng có tài đi thu nạp vong mạnh ngoài thế gian, chỉ là nhân lúc hồn chưa rời khỏi xác, làm một ma thuật nhỏ để khống chế hồn người vừa mất thôi. Thế nên người làm khâm liệm rất quan trọng, phải có kiến thức về những chuyện như thế này thì mới giúp gia chủ tránh khỏi những chuyện gian trá như thế.
Gã học trò xen vào:
– Thưa thầy, thằng quỷ con này chỉ nói lung tung để gạt người thôi, làm sao tin được. Cỗ áo này, thầy cất công mua tại quê nhà, thì làm sao mà có chuyện như thế được. Thằng nhóc kia, ngươi định lừa gạt tiền của thầy ta phải không?
Thì ra gã học trò này thấy tướng mạo của Quyết gầy gò như chết đói, mặc dù quần áo hắn mặc không còn rách rưới như khi ở quê nữa nhưng vẫn nghi ngờ. Quyết thấy gã học trò nói thế, tức quá, đứng dậy ra về. Ông cụ cũng chưa tin hẳn, nhưng thấy Quyết nói quả quyết thế thì cũng không yên tâm, bèn gọi cậu lại. Nhưng bóng Quyết đã khuất sau con phố mất rồi.
Chợt nghe trên phố có tiếng nói:
– Thực là trung ngôn thì nghịch nhĩ, những lời thực thì chẳng ai coi ra gì, chỉ chăm chăm nhìn vào cái vẻ ngoài của người ta, đúng là phàm phu tục tử.
Hai thầy trò nghe nói thế thì quay lại, thấy một cụ già khác đang ngồi đánh cờ gần đó đang vừa cầm hai quân cờ vừa ăn được gõ vào nhau, ông cụ này nhìn vẻ ngoài thì tóc râu bạc phơ, nhưng ánh mắt đen láy, sáng lạ thường, lại thêm da dẻ căng mịn, không một chút đồi mồi nào, rất là kỳ lạ. Ông cụ lại nói tiếp:
– Trên đời có người nhận ra được cái thứ bùa ngải hại người trên áo quan không nhiều, lại dám nói ra chuyện bao đồng như thế lại càng khó kiếm. Thắng nhỏ kia thực là có lòng tốt, nhưng xem chừng đặt nhầm chỗ rồi.
Lúc này cả đám đông đánh cờ đang vây quanh bàn cờ đều nhìn chằm chằm vào hai thầy trò người cầm áo quan. Lúc này ông già cầm cỗ áo quan tiến lại gần ông già đánh cờ mà nói:
– Tôi tên là Lê Hữu Trác, từ xa đến kinh thành, lại mang theo cỗ áo quan này để làm một việc rất là hệ trọng. Trong lòng tâm đắc mua được món đồ tốt, nên cậu bé nói như thế, lại bỏ đi nhanh quá, tôi cũng chưa biết tính sao, cũng không dám không tin, nhưng nhất thời cũng hơi phân vân, mong cụ chỉ bảo cho.
Lúc này mọi người đều ồ lên một tiếng. Thì ra đây là Hải thượng lãn ông Lê Hữu Trác, danh y