Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đại Nam Di Truyện – Tác Giả Phan Cuồng

Đại Nam Di Truyện – Tác Giả Phan Cuồng

Tác giả: Đang cập nhật

Ngày cập nhật: 00:18 17/12/2015

Lượt xem: 1341886

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1886 lượt.

ắc sớm hoặc muộn cũng được đưa ra làm thịt mà thôi. Thực là cái lẽ đời chuyển biến nhanh khó mà lường được.
Muốn biết Tiến muốn nói chuyện gì với Khải, xin xem hồi sau sẽ rõ.
[1'>Cách gọi thầy cúng, thầy phù thủy nói chung

[2'> Giống gà chọi

[3'> gà có mắt lửa, tròng đen là xanh

[4'> Lông đuôi hoặc cánh có một cái cứng như lông nhím.

[5'> Gà có một vảy lớn dưới chậu.

[6'> Loại gà ban đêm ngủ như chết, đầu đặt sát đất, và Cao Tiến mới chỉ xem tướng chứ chưa xem thói nên không biết điều này.

[7'> Mào

[8'> Gà có lông trắng được gọi là nhạn

[9'> Loại gà có đòn đánh biến hóa tùy trận đấu với từng đối thủ, đây là loại gà cực quý

[10'> Là vì có câu: “gà trắng chân chì, mua chi giống ấy”



Hồi thứ năm: HÃM THI BÙA
Lại nói chuyện gã béo lùn và Cao Tiến bàn bạc với nhau ở hồi trước. Lúc này, Cao Tiến mới hỏi:
– Đặng Mậu Lân xem ra càng ngày càng hoành hành ngang ngược, chẳng lẽ chúa thượng không biết hay sao mà lại để như thế?
Gã béo lùn đáp:
– Từ sau vụ án năm Canh tý, thì bè đảng của Thị Huệ và Huy quận công[1'> ngày càng lớn mạnh hơn bao giờ hết, chẳng những không coi triều thần quan lại ra gì, mà ngay cả đến chúa cũng có ý xem nhẹ. Bây giờ chúa bị bệnh nặng, e chừng cũng không kéo dài được bao lâu, thế tử thì đang bị giam hãm, cũng coi như đã phế mất thế lực này rồi, những người theo phò cũng phải tính mưu lâu dài mà tìm chúa mới chứ.
Tiến lại hỏi:
– Chẳng hay dạo này thế tử ra sao rồi?
Gã béo lùn đáp:
– Bị giam ở một căn nhà nhỏ trong phủ liêu, cơm bưng nước rót tận nơi, một bước cũng không được ra ngoài, thực chẳng khác gì đi tù. Mà theo như ta thấy thì sau này cũng khó có khả năng làm nên việc lớn nữa.
– Không được gặp bất cứ một ai sao?
– Chính phải, ngoài ta lo chuyện hầu hạ ngài ra, chẳng có ai được đến bên hắn nữa.
Tiến lại hỏi:
– Ta hỏi câu này, ông có thì trả lời, không thì để trong bụng thì ta mới dám nói. Cao Tiến thận trọng nói.
Gã béo lùn đáp:
– Ông bạn à, tôi với ông chơi với nhau từ nhỏ, lẽ nào còn có gì giấu diếm nhau nữa hay sao?
Cao Tiến nhìn quanh một lúc, thấy chừng không có ai bên cạnh ngoài Quyết đang nhìn ngắm con gà nhạn bên cạnh, bèn hỏi khẽ:
– Ông có biết ông đang có một cơ may trời cho hay chăng?
Gã béo lùn dường như không hiểu. Tiến bèn nói thêm.
– Ông thực là nhìn thế thời gần quá. Không phải ai cũng đều theo phe Hoàng Đình Bảo cả đâu, ta nói ông nghe nhé, trong triều, ai mà chẳng phải dùng cái miệng không thực lòng mình? Số người ủng hộ Trịnh Cán lên chúa chưa chắc đã được một nửa đâu, nhưng mà thế tử bây giờ bị giam nơi đầm rồng hang cọp, tính mạng như ngọn đèn leo lắt, thì ắt là họ phải tính kế để bảo toàn lấy thân đã.
Gã béo lùn lại đáp:
– Những chuyện quan trường ta cũng không rành rọt lắm, cũng chỉ là một tay đầu bếp trong phủ thôi, thành ra có hiêu những chuyện đó cũng đâu có tác dụng gì đâu?
Tiến cười vang, một lát sau mới nói:
– Ông bạn của ta thực thà quá đi mất thôi. Anh hùng đâu cứ phải là con nhà danh gia, một đầu bếp như ông cũng có thể làm nên nghiệp mà. Trời cho ông cơ hội mà không biết nắm lấy, há chẳng phải lãng phí quá hay sao?
– Ta có cơ hội gì cơ? Gã béo lùn hỏi.
– Ông chẳng phải là người duy nhất được tiếp xúc với vương tử Khải hay sao?
– Đúng thế!
Tiến lại nói:
– Chỉ cần ông làm theo lời ta, thì chắc chắn sẽ có thể làm nên việc lớn. Chỉ là ông có muốn hay không mà thôi.
– Làm nên việc lớn, tất nhiên là tốt chứ. Gã béo lùn lại đáp.
– Nếu vậy ông cùng ta, giúp vương tử Khải lên được ngôi chúa, thì chẳng phải là vinh hoa phú quý tha hồ mà thụ hưởng hay sao? Tiến đáp.
Gã béo lùn giật mình nói:
– Ấy ông chớ có đùa, chuyện này là chuyện chém đấu đấy. Ông là người của Huy quận công, lại nói với ta những chuyện này, chẳng phải là muốn thử lòng ta sao?
Tiến đáp:
– Nếu ông không tin ta, vậy đành phải chứng minh cho ông thấy thôi.
Nói đoạn, Tiến rút trong túi ra một con dao, đặt ngón tay trỏ xuống đất, rồi giơ dao chặt phăng ngón tay lão, máu từ ngón thay vọt ra tung tóe, chỉ trong chốc lát, máu đã đẫm cả một vạt cỏ. Gã béo lùn và Quyết thấy Tiến làm thế đều cả kinh. Lúc này Tiến mới lấy một cái khăn bịt vết thương lại.
Gã béo lùn một lúc lâu sau mới nói được thành tiếng:
– Ông bạn ơi, hà tất ông phải làm như thế, chúng ta từ bé lớn lên với nhau, cùng đam mê chọi gà, ông nói thì ta tất tin mà thôi, chỉ là ta thuận miêng nói như thế, ông làm thế này, ta thực tổn thọ đến vài năm mất thôi.
Tiến đáp:
– Chỉ cần ông tin ta, thì không việc gì là ta không làm được.
Gã béo lùn áy náy đáp:
– Ông không cần chặt ngón tay ta cũng tin ông. Từ bé ông đã thông minh hơn người, sau lại được theo học thầy hay, những chuyện bùa ngải, niệm chú, điều khiển âm binh thiên tướng, có


XtGem Forum catalog