
Tác giả: Đang cập nhật
Ngày cập nhật: 00:18 17/12/2015
Lượt xem: 1341803
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1803 lượt.
ng tối. Rồi hắn thấy một bàn tay lớn chụp lấy bả vai mình, lôi ra. Bấy giờ hắn toàn thân không thể tự chủ được, đành để cho người ta muốn làm gì thì làm.
Bàn tay kia lôi hắn một lúc thì Quyết thấy thân thể mình như rơi trong không khí, rồi chạm vào một mặt sàn nghe “bịch” một tiếng, hắn vốn đã đau đớn sẵn, chịu thêm cú rơi này, hồn phách lên mây, lập tức ngất đi.
***
Không biết bao lâu sau, Quyết tỉnh dậy. Hắn thấy chân tay không tài nào cử động được. Đầu tiên hắn thấy việc mở mắt thật khó khăn, phải cố gắng lắm hắn mới có thể mở to mắt, nhất thời cũng chưa nhận biết được ngay, phải một hồi lâu hắn mới nhận ra hắn đang nằm trong không gian tối tăm, chỉ có ánh sáng vàng vọt có lẽ phát ra từ ngọn đèn dầu nào đó. Nhìn xung quanh thì thấy có hai bóng đen nằm trên đất, đó chính là Ngọc và Đàn. Cả ba người đã bị trói nghiến lại, bây giờ đang nằm trên nền đất lạnh.
Lúc này cả Ngọc và Đàn đã tỉnh dậy, nhưng miệng cả ba bị nhét giẻ, thành ra không thể nói chuyện được với nhau.
Đột nhiên có tiếng bước chân người xa xa, đây rõ ràng là của nhiều người, họ đang nói chuyện với nhau. Một người nói:
– Thưa cụ, việc cụ dặn chúng tôi e là đã làm hỏng mất rồi. Không hiểu ở đâu ra mấy tên trộm đào trộm mộ người ta, cắt lấy đi đôi bàn tay. Cái xác đưa về còn dẫn theo ba tên không rõ lai lịch thế nào, có lẽ là lũ trộm kia đang hành sự thì bị kéo theo. Chúng tôi tạm trói lại, đang giam ở phòng bên. Chúng tôi xin cụ thứ lỗi cho, không biết liệu có thời gian nữa không, để chúng tôi thử cố gắng lại.
Lại có tiếng đáp lại:
– Việc này cũng cần nhưng thời gian không quá gấp, nhanh được ngày nào thì hay ngày đấy mà thôi. Có điều các vị có nói đến việc cách khâm liệm giống nhà họ Phạm là sao?
Có một tiếng nói khác đáp:
– Quả đúng như vậy, nếu cứ nhìn vào cách bó xác thì đó chính là của nhà họ Phạm, có điều làm hơi cẩu thả.
Giọng nói kia nói:
– Nhà họ Phạm có liên quan rất hệ trọng đến “trấn quốc hội”, chuyện này ta cũng vừa mới biết, nhưng khẳng định là nhà họ Phạm chưa hề bị tuyệt diệt, cách đây mấy ngày ta còn có hân hạnh được diện kiến một người.
Bấy giờ Quyết giật mình nghĩ:
“Nghe chuyện người này nói thì không phải là nhà mình rồi, chẳng lẽ có một nhà họ Phạm nào nữa cũng làm nghề khâm liệm hay sao? Chẳng nhẽ nhà mình làm nghề này bấy nhiêu năm mà không biết điều đó”.
Đang nghĩ đến đấy, chợt có tiếng động, Quyết thấy cánh cửa lớn cách hắn không xa mở ra. Trước mắt hắn bấy giờ có ba người, một người cao lớn, vạm vỡ, tay cầm đèn dầu, một người khác chắc đã khá già vì mái tóc hoa râm mà râu cũng bạc một phần rồi. Người còn lại, là một cụ già râu tóc bạc trắng, nhưng ánh mắt đen lay láy như người còn thanh niên, da dẻ người này căng mà mịn màng, nếu không có bộ râu bạc trắng thì không ai nghĩ người này đã lớn tuổi. Người này, chính là cụ Tả Ao.
Người thanh niên vạm vỡ quay qua cụ Tả Ao nói:
– Thưa cụ, đây là mấy tên chúng tôi tìm được trong hầm, còn quan tài ở đằng kia, mời cụ qua xem.
Quyết bấy giờ nhìn kỹ đúng là cụ Tả Ao bèn lên:
– Cụ Tả Ao!
Người thanh niên vạm vỡ nhìn thấy hắn gọi cụ Tả Ao như thế, xông đến đạp vào ngực hắn một cái, đau đến ngưng thở, làm hắn phải ho mạnh một hồi. Gã vạm vỡ nói:
– Mày dám vô lễ gọi tên cụ thế à?
Cụ Tả Ao thấy thế kéo gã thanh niên vạm vỡ sang một bên rồi hướng về phía Quyết mà hỏi:
– Khoan đã, sao người biết ta?
Quyết đáp:
– Cháu đây, cháu đây, cụ không nhận ra cháu à? Cháu là Quyết đây.
Cụ Tả Ao giật mình, giơ đèn soi cho rõ, rồi sai gã vạm vỡ lấy lại một xô nước lớn. Gã vạm vỡ đối với cụ Tả Ao thái độ rất cung kính, lập tức lật đật đi lấy ngay. Một lúc sau, hắn đã chạy về, mang theo một xô lớn đầy nước. Cụ Tả Ao bèn hắt một ít nước lên mặt Quyết để nhìn hắn cho rõ. Thì ra vì cả ba người trôi trong hang lâu như vậy, lại qua vùng đất đầy bùn nên bấy giờ đã không còn nhận ra mặt mũi nữa rồi, cả ba người thân đều phủ đầy bùn đất, đến khi bị bắt trói, cũng không ai quan tâm đến, thành ra không thể nhận rõ mặt, chỉ đến khi dội nước vào mới thẩy rõ mặt mà thôi.
Cụ Tả Ao thấy rõ đấy là Quyết thì giật mình, kêu gã vạm vỡ lập tức cởi trói cho cả ba người. Nắm lấy tay cậu mà nói:
– Làm sao mà cậu lại ở đây? Mà khoan, khoan hẵng kể, mau thay quần áo tắm rửa, ăn cơm đã. Ta xem cậu mệt mỏi lắm rồi.
Nói đoạn, gã thanh niên vạm vỡ hiểu ý cụ Tả Ao, lập tức đưa ba người đi ngay. Tắm rửa xong xuôi, cả ba được ăn một bữa no nê. Lúc này Quyết lòng rất nhiều câu hỏi, hoài nghi, thành ra ăn không được ngon, nhưng hắn vẫn theo thói quen, được ăn là phải ăn cho no rồi mới tính đến những chuyện khác.
Ăn xong gã vạm vỡ đưa ba người đến ba căn phòng khác nhau. Quyết nói với gã:
– Tôi chưa muốn ngủ, tôi muốn gặp cụ Tả Ao.
Lần này gã vạm vỡ không đánh hắn nữa, mà thái độ rất cung kính nói:
– Được, để tôi dẫn cậu đi.
Ngọc và Đàn thấy thế cũng muốn đi theo,