
Tác giả: Đang cập nhật
Ngày cập nhật: 00:18 17/12/2015
Lượt xem: 1341809
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1809 lượt.
oặm? Chẳng những thế, Đàn ờ ngoài cùng, chân ở phía ngoài, việc lao ra không thể nhanh nhẹn được, mà quay đầu lại thì hang hẹp quá, không đủ chỗ. Thành ra, cả ba cũng phải thử cách chui sâu vào xem sao.
Nào ngờ, Quyết vừa bò chưa được một trượng thì rầm một tiếng, thì ra ở phía cửa hang, đất cát bị sạt xuống, lấp lấy miệng hầm. Bấy giờ Ngọc cả kinh, la khẽ:
– Bò vào trong mau.
Ngay lập tức, cả hai người bò sâu vào trong. Đất cát bấy giờ vẫn chưa dừng ngập xuống, một đoạn hang bị sập xuống ngang người Đàn, may mà sập cũng không hoàn toàn, đất lại khá tơi nên Đàn quẫy mình mấy cái đã thoát qua phần hang đó, có điều cả hai không dám chần chừ, bò hết sức về phía hang sâu.
Ngọc và Đàn đều có sức khỏe hơn Quyết nên bò được một lúc thì đã đuổi kịp hắn. Phía sau hai người đất đá vẫn sạt xuống dù ít hơn. Nếu như tiếp tục sạt nữa thì tính mạng cả ba người hiển nhiên gặp nguy hiểm, đường ra đã bị lấp kín như thế, tình thế của ba người lúc này, thực là khó mà thoát khỏi cái chết.
Thì ra, khi chiếc quan tài khi chui sâu vào lòng đất tạo thành một cái hang, nhưng chất đất ở đây không tốt, nên chỉ sau một khoảng thời gian thì sập xuống. Cả ba người lúc này đều nhận ra điều đó, nghĩ bụng tình hình thế này thì sớm hoặc muộn sẽ chết mà thôi, bởi cái quan tài chỉ nhích từng chút một, hiển nhiên quá chậm so với tốc độ sạt lở đất. Có lẽ, chỉ trong chốc lát, cả ba sẽ bị chôn sống mà thôi.
Nào ngờ đang lúc nghĩ như thế, đột nhiên Quyết la lên:
– Bám vào chân nhau, mau!
Trong hang tối tăm, âm thanh vang lên to mà thực rõ ràng, hai người kia thấy thế, chưa hiểu ra sao cũng vội vàng làm theo.
Ngay lập tức, cả Ngọc và Đàn đều cảm thấy có một lực rất mạnh mẽ kéo mình vào sâu thêm trong hang. Nguyên là Quyết ép mình vào chiếc quan tài kia, chợt thấy tốc độ “bò” của nó không ngừng tăng lên, liền nghĩ ra một kế, hắn bám thật chặt vào quan tài, rồi nói hai người kia bám vào chân nhau, thành ra ba người tạo thành một sợi “xích thịt”, nhờ vào lực của quan tài mà được kéo sâu thêm vào trong hang.
Bấy giờ cả ba người càng ngày càng trôi rất nhanh vào trong hang sâu, cũng may mà chất đất ở đây mềm mà êm, đây chính là lớp đất phù sa có màu đỏ đặc trưng của con sông Nhị Hà.
Sợi “xích thịt” cứ như vậy trôi được một quãng, chợt thấy đất cát xung quanh thấm đẫm nước. Rồi dần dần nước bắt đầu đầy dần trong hang. Càng ngày nước vào trong hang càng nhiều.
Bấy giờ Quyết và Ngọc đang kinh hãi thì Đàn ở phía sau la lớn:
-Con mẹ nó, Cái quan tài này đang lao về hướng nam.
Dù Đàn không nói rõ ý, nhưng Quyết và Ngọc đều hiểu, ý hắn muốn nói chiếc quan tài đang tiến về phía sông Nhị Hà. Nếu quả đúng vậy thì tính mạng của mấy người khó mà tránh khỏi việc biến thành “giang trành”[2'>.
Đàn vừa nói đến đấy, liền bị nước vào đầy miệng, hắn ho dữ dội một hồi. Quả nhiên bâu giờ trong hang có rất ít khoảng không khí, nước đã ngập lên gần đầy. Ngọc bấy giờ thấy thế liền hét lớn:
– Mau nín thở!
Bấy giờ chiếc quan tài lao vùn vụt như một mũi tên bắn, không còn chậm chạp như lúc trước nữa. Dường như đất bây giờ nhão và mềm nên cỗ quan tài tiến lên phía trước cũng dễ dàng hơn. Nước đã ngập hết hang. Tình thế như vậy, cả ba đều hiểu rằng cỗ quan tài chính là đang ở dưới lòng sông!
Cả ba người đều thấy tay chân mỏi rã rời vì phải cầm nắm lâu quá. Chẳng những thế, Quyết là người yếu nhất, lại là người ở đầu, nếu Quyết không chịu nổi mà buông tay ra thì cả ba cùng chết ngạt mà thôi. Con sông Nhị Hà này chiều rộng có đến vài dặm, mặc dù cỗ quan tài đi nhanh như thế, nhưng không biết liệu cả ba có chịu được trước khi sang đến bờ bên kia hay không.
Qua một hồi lâu, mọi người đều thấy mệt mỏi và tuyệt vọng, mấy lần muốn thả tay ra. Tình hình lúc đó đang ngàn cân treo sợi tóc thì đột nhiên xuất hiện một vài bọt khí trong nước, những bọt khí nhiều dần, rồi hình thành một lớp không khí phía trên nóc hang. Bấy giờ cả ba người mới reo thầm trong bụng. Chỉ một lúc sau, không khí đã chiếm đầy lòng hang, chỉ thấy thành hang ẩm ướt mà thôi, không còn có nước tràn vào nữa.
Bấy giờ không ai bảo ai, mọi người đều hít lấy hít để không khí, như thể ăn mừng mình vẫn còn chưa thành ma nước.
Chiếc quan tài vẫn giữ nguyên tốc độ như thế mà lao đi vùn vụt trong lòng đất. Bấy giờ mọi người mặc dù đã có thể hít thở bình thường nhưng vẫn chưa hết hiểm nguy, bởi, nếu cỗ quan tài này cứ chạy lòng vòng trong đất không chịu “ngoi” lên thì kết cục thảm cảnh bị chôn sống của họ vẫn không thay đổi.
Đột nhiên, chiếc quan tài chuyển hướng, rõ ràng nó đang hướng lên phía trên mặt đất, dường như nó muốn trồi lên mặt đất. Quả thực, chỉ trong một đêm mà ba người suýt biến thành các loại ma khác nhau, từ “hổ trành”, “giang trành” đến kiếp bị chôn sống. Bây giờ thấy tình hình khả quan như thế, ai nấy đều cả mừng.
Có điều, bấy giờ, đất ngày càng khô và cứng lại, nên chiếc quan tài cũng không thể tiến nhanh như trước được mà dần dần tốc độ của nó giảm đi. Nghĩ đến