The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đại Nam Di Truyện – Tác Giả Phan Cuồng

Đại Nam Di Truyện – Tác Giả Phan Cuồng

Tác giả: Đang cập nhật

Ngày cập nhật: 00:18 17/12/2015

Lượt xem: 1341808

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1808 lượt.

cái thời điểm đầu tiên khi cỗ quan tài nhích từng bước một làm mọi người rất sốt ruột, lo lắng. Có điều nếu muốn nhanh cũng không tài nào làm được. Tính mạng của mấy người đều phụ thuộc cả vào việc bò của cái quan tài này từ khi nào mất rồi.

Đang đoạn lo lắng như thế, đột nhiên chiếc quan tài băng qua một hòn đá nhỏ. Hòn đá này làm nó nẩy lên một chút, rồi lại băng qua dễ dàng. Nhưng với tên chết đói Quyết thì không thể, hòn đá ở ngay phía dưới hắn, khi chạy qua cơ thể, hòn đá cọ vào hắn thành một đường, từ khớp vai, qua xương sườn dến đầu gối, mà xương hắn vẫn còn lồi ra ngoài nhiều, thành ra đau đớn thấu xương. Quyết vốn đã cắn răng chịu đựng, nhưng khi hòn đá va vào mắt cá chân hắn, thì hắn đau đến tê cả cơ thể, nhất thời không thể làm chủ được bản thân nữa, hai tai cứng đờ, tuột ra khỏi quan tài. Kể ra, việc hắn đến bây giờ mà vẫn còn bám được vào quan tài, để rồi hai người bám vào hắn, lại vượt qua được một quãng đường dài như thế, kể cũng là một kỳ tích rồi.

Cả ba người theo đà, lao thêm được một đoạn nữa rồi dừng lại hẳn, chiếc quan tài dù không còn di chuyển nhanh nữa nhưng Quyết cũng không còn đủ sức bò, mà nằm thở hổn hển, hiển nhiên không đuổi theo được chiếc quan tài. Cái hang chỉ đủ chỗ cho một người, mà Quyết lại đang ở đầu, vì thế, nếu hắn không di chuyển thì hai người kia cũng không cách nào di chuyển được. Ba người bây giờ nằm lặng trong hang tối. Trải qua một đêm đầy biến động, vừa đói, vừa mệt, mọi người đều không hẹn mà thiếp đi.

Muốn biết mọi việc diễn biến ra sao, xin xem hồi sau sẽ rõ.

[1'> 1 ngũ = 2m

[2'> Giống như hổ trành, giang trành là loại hồn ma vốn chết đuối, phải dẫn dụ được người khác chết đuối thay mình mới được siêu thoát.



Hồi thứ mười một: LẠC VU

Lại nói chuyện cả ba người Quyết, Ngọc và Đàn bị kẹt dưới hang sâu trong lòng đất trong hang do chiếc quan tài tạo ra. Không biết bao lâu sau, Quyết chợt tỉnh dậy, hắn nghe từ xa vọng lại tiếng rì rầm, như thể tiếng nói chuyện. Hắn nghe thấy loáng thoáng có giọng nói:

– Kỳ lạ!

Một giọng thứ hai hỏi lại:

– Sao lại kỳ lạ?

Giọng nói này, so với giọng nói trước thì trong hơn giọng nói trước một chút, rõ ràng là của một người trẻ hơn.

Giọng già đáp:

– Ngươi xem, cái cách quấn bọc thế này, hai lớp vải lót đan chéo nhau, quấn lấy toàn bộ thi thể, lớp nọ chồng lên lớp kia đúng một phần ba chiều rộng của băng cuốn rồi mới đến áo quan. Mặc dù dường như thiếu vải cuốn nên việc cuốn không được trọn vẹn nhưng cách khâm liệm thế này làm ta nhớ đến một người.

Giọng trẻ nói:

– Phải chăng ông muốn nói đến ngài?

Giọng già đáp:

– Chính phải.

Giọng kia lại nói:

Ta nghe mọi người nói, ngài gần đây gặp phải sự không hay, đã bỏ mạng mất rồi, chỉ còn lại thiếu chủ nhưng từ khi có trận đói tháng sáu thì không còn tin tức gì nữa. Cái xác này mới chôn được có vài ngày, làm sao có thể do nhà họ Phạm khâm liệm được?

Một lúc sau, chợt có tiếng la khẽ:

– Đâu mất hai bàn tay rồi?

Rồi có tiếng lục đục, dường như cả hai người đang tìm kiếm gì đó, được độ nửa tuần hương, lại có giọng nói cất lên:

– Mất rồi, mất rồi! Lần này biết làm thế nào?

– Lẽ nào do bọn trộm mộ làm?

– Ta đã làm rất kín đáo, không ai biết được chỗ chôn cất thật sự cả.

Bấy giờ Quyết hiểu ra, rằng ba người đã ở rất gần đoạn cuối của cái hang kia. Chắc hẳn những tiếng nói kia là của những người có liên quan đến việc chiếc quan tài tự chui vào lòng đất, xuyên qua cả sông Nhị Hà để đến đây. Không rõ ý đồ của bọn chúng ra sao, nhưng những kẻ làm việc khuất tất với người đã mất như thế, hiển nhiên không thể là người tốt được. Lại nghe thấy chúng nhắc đến nhà mình, điều này chứng tỏ bọn chúng rất có hiểu biết trong chuyện này, vì hắn được bố dạy rằng riêng trong giai đoạn bó xác thì phải đuổi hết tất cả thân nhân ra, quây màn kín mà hành sự, bởi phần việc này có thể được coi như bí mật gia truyền nhà hắn. Tối hôm trước, ngay lúc quấn xác, hắn cũng bắt Đàn và Ngọc quay đi, không cho xem.

Bấy giờ cơ thể hắn rất mệt mỏi, cơ hồ không thể động đậy được tay chân, mỗi lẫn thử cố gắng đều thấy đau nhức khắp nơi, tình hình như thế không cách nào thoát ra được. Nếu hắn kêu lên thì ắt những người ngoài kia sẽ biết hắn ở đó, nhưng không biết có cứu hay là đem thủ tiêu luôn.

Đang nghĩ ngợi như thế, đột nhiên hắn thấy có tiếng kêu từ sâu trong hang:

– Cứu, cứu!

Thì ra lúc này, Đàn đã tỉnh dậy, thấy có tiếng người nói chuyện như thế, lại không nghe rõ câu chuyện đầu đuôi thế nào, liền mở miệng kêu cứu. Quyết cả kinh, không biết có nên chặn Đàn lại hay không. Mà thực ra, có chặn lại cũng không được nữa, tên to béo này, miệng hắn cũng to không kém thân thể, mở mồm kêu cứu, hiển nhiên vận hết sức lực, lại đang trong hang sâu, thanh âm vọng ra hết sức rõ ràng, không lẫn đi đâu được.

Đàn kêu cứu được một lúc thì Quyết nghe thấy có tiếng lạo xạo, dường như có người đang bò vào ha