
Tác giả: Đang cập nhật
Ngày cập nhật: 00:18 17/12/2015
Lượt xem: 1341843
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1843 lượt.
c gì vật trong túi con hổ, nó muốn cắn muốn xé thế nào mà không được?
Quả nhiên con hổ nhắm Ngọc mà đưa chân trước tát một cái, Ngọc nghiêng người né được, móng vuốt có nó phạt trúng cái túi đen đựng bàn tay sét đánh Ngọc mang theo bên mình, vướng vào chân nó, theo đà, văng lên khỏi miệng hố. Cả ba than khổ trong lòng, vì vốn dĩ đó là vật phòng thân duy nhất của cả ba.
Con hổ lại nhắm tới Ngọc mà tát một cái nữa. Tuy con hổ hướng tới Ngọc mà tấn công nên tầm với đến Đàn thì gần hết, mà kình lực thì cũng được giảm đi nhiều, vì thế Đàn cũng bị rách da nhẹ chứ không sâu lắm, hắn kêu la oai oái, máu từ vết thương bắt đầu chảy ra.
Quyết sợ rằng càng có nhiều máu thì con hổ càng hung hãn, thế nhưng nếu cứ nằm như thế này thì muốn nhảy lên khỏi miệng hố cũng không được, nói gì chạy thoát. Trong giây phút cấp bách ấy, hắn nghĩ ra một kế, hắn hô lên:
– Chui vào hang!
Quyết nói rồi chui ngay vào cái lỗ mà quan tài vừa mới tạo ra. Cái lỗ này tương đối rộng rãi, vì thế hắn có thể chui lọt người vào mà không bị làm sao. Hai người kia mới đầu chưa hiểu ra sao, nhìn thấy thế thì hiểu ngay từ “hang”. Việc chui vào cái lỗ này thực chẳng thú vị gì, chưa nói đến chuyện không hiểu có chuyện gì kỳ quái ở đâu mà rất nguy hiểm, nếu chẳng may đất bị sụt xuống như khi nãy thì đúng là cả ba đứa đã tự chôn sống mình ư?
Có điều lúc này hai người kia cũng không thể có biện pháp hay hơn, đành chia nhau lần lượt chui vào trong đó.
Bấy giờ Quyết đã vào hẳn bên trong lỗ, phía trong này tuy đủ chui vừa nhưng rất ngột ngạt. Chẳng mấy chốc sau, Ngọc chui vào trước, Đàn chui vào sau. Cái lỗ không sâu lắm, thành ra cũng chỉ vừa chui lọt ba người.
Bấy giờ con hổ đã nhảy hẳn xuống hố, nó lại thò chân vào muốn lôi Đàn ra, Đàn không có cách nào khác, co chân đạp loạn về phía nó.
Quyết ở trên thấy vậy liền ép chặt người về phía quan tài. Đột nhiên hắn bị ép hụt một cái. Thì ta cái quan tài không ngừng di động tiến lên phía trước, thực kỳ dị. Quyết bèn bò theo cái quan tài. Ngọc thấy có chỗ trống, cũng bò theo. Lúc này Đàn ở ngoài đang ở thế nằm ngửa mà đạp ra, hễ thấy có chỗ hở thì lập tức dùng tay đẩy mình vào trong.
Cái quan tài cứ nhích từng đợt một, mỗi lúc nó lại đi sâu hơn một chút, Quyết chỉ chờ nó tiến một chút, liền trườn vào sâu một chút. Chẳng mấy chốc cái hang đã đủ sâu để ba người trốn con hổ. Con thú kia thấy miếng mồi đã đến miệng mà là thoát mất thì lồng lộn xung quanh miệng hang. Thế nhưng Đàn đã chui vào trong hang đủ sâu để tránh tầm với của nó. Tạm thời, tên béo này không còn lo làm mồi cho hổ dữ nữa.
Thế nhưng, tình thế của ba người lúc này vẫn rất nguy hiểm, vì nếu như đất sập xuống thì khó lòng sống sót được. Nhưng con hổ vẫn ở ngoài miệng hang phía bên kia, không có cách nào khác, đành phải nằm chờ nó bỏ đi.
Cái quan tài cứ từng bước từng bước mất hút vào trong cái hang sâu hoắm này.
***
Cả ba người nằm thấp thỏm hồi lâu trong bóng tối. Con hổ dường như không còn điên cuồng như lúc nãy nữa, nhưng nghe như tiếng gầm gừ của nó thì rõ ràng nó không hề bỏ cuộc mà chỉ đơn giản là bình tĩnh hơn đôi chút để chờ đợi con mồi.
Đàn thì thầm:
– Ta có nghe nhiều chuyện về việc có những người bị hổ trốn, phải trèo lên cây để trốn. Nhưng cái giống hổ này, có khi ngồi đến mấy ngày mà không chịu bỏ cuộc, chẳng chịu bỏ đi. Dù sao, được ngồi trên cây vẫn sung sướng hơn ngồi ở cái hốc tối tăm ẩm thấp này.
Quyết và Ngọc bấy giờ cũng đang nhễ nhại mồ hôi, bởi trong cái hang tối tăm này, việc thở thật khó khăn. Dường như dưỡng khí không đủ cho cả ba người. Chẳng những thế, đôi lúc, cả ba người đều ngửi thấy mùi tanh hôi từ miệng con hổ phả vào, ý nghĩ xương thịt mình bị nghiền nát bởi bộ hàm sắc lẻm và tanh tưởi đó khiến cả hai lợm giọng. Đàn nói như thế, quả đã đánh đúng vào điều cả hai đang lo lắng. Vốn là ở trong hang, dưỡng khí dường như dần dần mất đi.
Thêm độ vài tuần hương, dường như việc hô hấp ngày càng khó khăn, mà con hổ không biết đến khi nào mới bỏ đi. Ngọc mới nói:
– Hay là bò sâu vào trong hang?
Đàn nói:
– Biết dưới đấy có thứ quỷ gì, con mẹ nó, cái sự quan tài tự chui vào lòng đất thực ma quái.
Quyết bấy giờ mới nói:
– Để tôi thử bò vào, có gì sẽ gọi hai người vậy.
Nói rồi chẳng đợi hai người trả lời, liền rướn người bò sâu vào bên trong.
Vốn dĩ cái hang này không đào ngang, mà nó có hướng dốc xuống phía dưới, thành ra càng tiến vào bên trong thì khả năng thấy lại được mặt đất càng nhỏ dần. Nhưng nếu không thử thì chẳng sớm thì muộn, cả bọn cũng làm mồi cho hổ.
Thực ra, nếu còn ở trên mặt đất, nếu cả ba người bị hổ đuổi theo, nếu như liều lĩnh chống trả lại, thì cũng có một vài phần cơ may sống, như khi nãy, Ngọc và Quyết bị nó đuổi kịp, nhưng nhất thời trong một khoảnh khắc vẫn chưa bị hổ ăn thịt ngay. Thế nhưng, một khi vừa chui từ hang ra, thì việc di chuyển, vận động cũng không được thuận lợi, mà hổ dữ đã chờ sẵn ở ngoài, khác gì đưa cổ cho nó ng