Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Anh Chờ Em

Anh Chờ Em

Tác giả: Thư Nhã

Ngày cập nhật: 03:56 22/12/2015

Lượt xem: 134978

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/978 lượt.

đàn ông kia ngoại hình không quá xuất chúng, dáng người trung bình. Không biết vì sao, tôi cảm thấy anh ta và A Thần có vẻ giống nhau, cứ lành lạnh, dù cho đối xử với tôi lúc nào cũng rất dịu dàng.
Tôi đọc qua bức thư, rồi mới có thể chọn ảnh và nền phù hợp. Chân Chân vừa hiệu đính, vừa khóc, vừa mắng, thì thào gì đó nghe không rõ. Một hộp khăn giấy đã dùng hết, tôi mở hộp mới, đưa sang. Tôi nghe cô khóc, lại nhìn bức thư cô viết năm đó, cũng cảm thấy mình không chịu nổi nữa. Hơn lúc nào hết rất nhớ Tư Mã Thần.
A Thần đã về, vào thư phòng thấy chúng tôi vùi đầu làm việc, có khách ở đây, muốn gọi tôi ra ngoài. Nhưng tôi lại ngoại lệ chủ động hôn anh, anh được sủng mà kinh. Cái tên đáng thương này, người đang yêu đại khái đều như ăn mày, một chút vụn bánh mì từ người kia đã đủ khiến bọn họ mừng rỡ phát điên.
Tôi nói với anh hôm nay phải làm việc cả đêm, anh mang sữa và bánh quy đến cho chúng tôi.
Thư của Chân Chân, chắc là viết sau khi họ chia tay, tờ nào cũng bảo Tống Lễ mau mau đi tìm cô. Cô còn đáng thương hơn Tư Mã Thần.
Ba giờ sáng, chúng tôi đã làm được hai trăm bức, tôi khuyên cô nghỉ ngơi một chút. Tôi dè dặt hỏi cô: “Chắc giờ cô không có bạn trai?”
Cô nghe xong bèn sững sờ một chút, ngơ ngác lắc đầu.
Tôi nói: “Thật ra, lưu luyến người cũ và hồi ức cũng vô dụng. Tôi có một người bạn rất tốt, lớn tuổi hơn cô một chút, cũng cùng ngành với cô, từng là phóng viên tin tức, thích sưu tầm tranh, thích phụ nữ.”
Cô bật cười, gật đầu. Cô cười rất đẹp, trên gương mặt trắng nõn, nổi bật cặp mắt cong cong, lông mi dày.
Bảy giờ sáng, chung tôi mới sắp xếp xong 365 tờ thư, nhưng còn phải thiết kế trang bìa, sửa chữ, chỉnh nền. Tư Mã Thần đã dậy, đi vào xem hai chúng tôi, không vui bảo: “Lát nữa anh nấu cháo, hai người uống. Bổ sung ít Vitamin A và B.”
Tôi dựa đầu vào ngực anh, hai tay vòng quanh thắt lưng anh, thật là thoải mái, quả thực rất buồn ngủ.
Lúc Tư Mã Thần đi, bảo tôi tỉnh ngủ hãy gọi điện thoại cho anh, ăn trưa, chiều hoặc bữa khuya với anh.
Cuối cùng, lúc chín giờ, tất cả đã chỉnh sửa xong. Chúng tôi cho vào usb, cầm đến chỗ in. Tôi giúp Chân Chân chọn loại giấy in chìm màu vàng nhạt, nhìn người ta đóng thành quyển. Cô nói mình có hẹn, đang vội, tôi đồng ý nhất định sẽ giúp cô làm tốt, lâu nhất là một tiếng sau sẽ đưa cho cô.
Cô gần như thiên ân vạn tạ, bảo tôi tính tiền luôn, cô sẽ lập tức đưa cho tôi. Tôi bảo cô ấy vội thì đi trước đã. Nhưng không ngờ được địa chỉ chuyển hàng cô đưa cho tôi lại là bệnh viện của A Thần.
3. Tống Hoan Hỉ
Tôi và Hoan Lạc tốt nghiệp tiểu học rồi! Tiểu học của chúng tôi không trải qua với các bạn nhỏ khác. Chúng tôi cũng học toán, trực nhật, còn tham gia hoạt động ngoại khóa. Nhưng tất cả mọi thứ đều ở nhà, không phải do mẹ dạy thì chính là cha dạy (nghe nói hồi đại học cha học Hóa, đôi khi sẽ đưa chúng tôi đi làm thí nghiệm, rất thú vị), còn có thể tự lên mạng học, đương nhiên cũng đến cung thiếu nhi học âm nhạc nghệ thuật. Về phần ngoại ngữ, dù sao trong nhà chúng tôi cũng chẳng có cái gì gọi là ‘ngoại ngữ’. Bất kể chúng tôi đang ở đâu, cũng có truyền hình vệ tinh toàn cầu, rất nhiều kênh phim hoạt hình chúng tôi xem hiểu. Bác Trình Nhiên và bác Mike hàng năm đều đến đây chơi hơn một tháng, còn có Trình Kỳ Dương, từ hồi năm tuổi đã tự ngồi máy bay đến đây, học tập ngủ nghỉ với chúng tôi. Cho nên trong nhà nói ngôn ngữ gì cũng được.
Nghỉ hè năm nay tôi và Hoan Lạc đi du lịch với bác Trình Nhiên và bác Mike, lái xe từ Canada đến Mỹ, trong suốt hai tháng, hơn nữa không có Trình Kỳ Dương, chỉ có bốn ‘người đàn ông’ chúng tôi, rất ngầu!
Nhưng tôi và Hoan Lạc đã bàn bạc, trước khi đi sẽ sơn lại phòng ngủ của chúng tôi, như vậy hai tháng sau về ở, cũng không lo hít hơi độc hóa học. Phòng ngủ bây giờ trông thì có vẻ thoải mái, nhưng cực kỳ thiếu cá tính. Chúng tôi mò mẫm trên mạng ba ngày, còn nhờ chú Trình Thanh cố vấn, tính toán số lượng sơn cần thiết, nhãn hiệu, giá cả, các công cụ cần chuẩn bị, thời hạn công trình. Cuối cùng ngó xem tiền riêng gửi ngân hàng, cũng đủ dùng.
Mọi chuyện đã chuẩn bị xong, chỉ chờ hai lãnh đạo cấp cao phê duyệt.
Cha mẹ tôi đang cầm trên tay ‘Kế hoạch tân trang phòng ngủ’ do chúng tôi in ra, in màu, còn có cả hình minh họa. Hoan Lạc muốn sửa phòng ngủ thành không gian vũ trụ, nào là ngôi sao, mây điện, phi thuyền vũ trụ, gì cũng có. Giường của nó chính là phòng điều khiển của phi thuyền vũ trụ. Của tôi còn ngầu hơn nó nhé, là một thế giới dưới đáy biển. Màu sắc phong phú, tổng hợp của hoạt hình Disneylands. Hơn nữa đối diện giường tôi là một nàng tiên cá, tóc rong biển màu nâu, cài tóc san hô màu đỏ, trước ngực là hai vỏ sò trắng. Xung quanh cô ấy là nước biển xanh thẳm. Cứ thế hàng tối tôi sẽ cùng cô ấy chìm vào giấc ngủ.
Mẹ tôi đọc mà cười ha hả, kéo chúng tôi vừa ôm vừa hôn, bảo rằng bản kế hoạch này rất đầy đủ. Nhưng vì sao cha tôi lại nhíu mày?
Mẹ tôi vừa định lên tiếng, cha đã giành nói trước: “Cha mẹ phải bàn bạc cẩn thận. Buổi chiều trả lời các con.”
Tôi và Hoan Lạc nhìn cha, c