
Tác giả: Thương Thái Vi
Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015
Lượt xem: 134996
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/996 lượt.
ô còn nói muốn tốt cho em và thầy. Cô... Sao cô có thể thốt ra những lời đó?”
Cô giáo Trần hoàn toàn không hiểu gì. Một loạt lý luận của Liễu Địch khiến đầu óc cô lùng bùng. Cô cất giọng nghi hoặc: “Liễu Địch, em nói gì thế? Cô có ý tốt mà em lại coi cô lòng lang dạ thú sao?”
Liễu Địch thở dài bất lực. “Cô Trần, em biết cô có ý tốt với em, nhưng cô cũng như tất cả mọi người, đều coi thầy Chương là người mù. Do đó, việc thầy không nhìn thấy ánh sáng khiến mọi người cảm thấy thương hại. Còn em, em coi thầy là một người thầy mà em kính phục và sùng bái, vì vậy, việc thầy sống trong tăm tối khiến em cảm thấy đau đớn và bi thương. Sự thương hại hình thành khi ta nghĩ rằng mình ưu việt hơn người khác. Khi cô và mọi người thương hại thầy, cũng có nghĩa đã chà đạp lên sự tôn nghiêm của thầy. Thật ra chúng ta không có tư cách thương hại bất cứ ai, đặc biệt là thầy Chương, bởi chúng ta không hẳn đã ưu việt hơn thầy, cũng chưa chắc đã đứng trên thầy. Thậm chí em có thể nói, phần lớn chúng ta ở dưới chân thầy. Có thể về mặt thân thể, thầy có khiếm khuyết không bằng người khác, nhưng về mặt kiến thức, học vấn và tư tưởng, thầy cao quý hơn bất cứ người nào.”
Cô Trần chỉ biết trợn mắt, há miệng. Trong đầu óc của nữ sinh này toàn là những suy nghĩ kỳ lạ. Con bé dám bảo vệ Chương Ngọc, còn khẳng định người đàn ông mù lòa, người giáo viên chưa tốt nghiệp đại học và chỉ dạy tạm thời đó là cao quý hơn bất cứ ai? Thảo nào con bé tận tâm tận lực chăm sóc Chương Ngọc, thảo nào Chương Ngọc nhìn nó bằng ánh mắt khác. Con bé này và Chương Ngọc đúng là một cặp thầy trò không bình thường.
“Vậy...” Cô giáo Trần không cam lòng, hỏi: “Em không cần suất tuyển thẳng, không cần cơ hội nổi tiếng hay sao?”
Nổi tiếng? Đến bây giờ cô chủ nhiệm vẫn cho rằng việc này là cơ hội nổi tiếng? Liễu Địch cắn môi, cố gắng đè nén cơn giận dữ, nhưng lời nói của cô không khách khí: “Em không cần! Em và thầy Chương đều không phải là người dung tục như vậy.”
Cô giáo Trần sắp không thể kiềm chế cơn tức giận. Liễu Địch dám dùng từ “dung tục” với cô. Ai dung tục ở đây? Là cô hay sao? Cô cũng chỉ muốn tốt cho học trò, vậy mà bị con bé nói thành “dung tục”.
Cô giáo Trần muốn mắng Liễu Địch một trận nhưng cô biết không thể làm vậy. Liễu Địch chỉ là một đứa trẻ, cô không thể so đo với trẻ con. Hơn nữa, Liễu Địch là một học trò đầy triển vọng. Nếu Liễu Địch đăng ký nguyện vọng hai, cô cũng chẳng cần bận tâm, bởi Liễu Địch kiểu gì cũng thi đỗ đại học. Nhưng con bé chỉ đăng ký Đại học Bắc Kinh, đây không phải là chuyện giỡn chơi. Từ một trường trung học nhỏ ở miền Bắc, chen chân vào cánh cửa Bắc Đại đâu phải dễ dàng. Ngộ nhỡ sơ sẩy, một học sinh có thành tích xuất sắc như Liễu Địch mà thi trượt đại học, thử hỏi mặt mũi cô sẽ để vào đâu? Hơn nữa, điều đó còn ảnh hưởng đến tỷ lệ thi đỗ đại học của lớp cô. Nghĩ đến đây, cô giáo Trần toát mồ hôi hột. Con bé này đúng là chẳng hiểu biết gì cả.
Nhưng đối diện với một học trò vừa bướng bỉnh vừa tự phụ, cô giáo Trần biết nói thế nào cũng vô dụng. Ai có thể khuyên nhủ nó? Trừ khi... Trong đầu cô giáo Trần lại nảy ra một sáng kiến.
“Liễu Địch.” Cô giáo Trần tiếp tục. “Nếu thầy Chương đồng ý, em sẽ không phải đối, đúng không?”
“Gì ạ? Cô định đi nói với thầy Chương hay sao?” Liễu Địch nhảy dựng lên. Cô hiểu rõ hơn ai hết, đối với thầy Chương, đề nghị này chẳng khác nào đâm thêm một nhát vào nỗi đau của thầy. “Thưa cô, cô đừng đi nói với thầy Chương, thầy sẽ không đồng ý đâu ạ!”
“Nếu vì bản thân, có thể thầy ấy không chịu, nhưng vì em, chẳng lẽ thầy ấy lại không đồng ý hay sao?” Cô Trần lên tiếng, giọng nói vô cùng chắc chắn.
Liễu Địch ngẩn người. Cô không ngờ cô chủ nhiệm lại nghĩ ra cách này, dùng cô làm vũ khí tấn công thầy Chương. Con người quả nhiên là loài động vật tàn nhẫn.
Cô giáo Trần nói tiếp: “Cô sẽ bàn với thầy Chương. Sự việc này liên quan đến lợi ích thiết thực của em. Cô không tin em chăm sóc thầy ấy suốt ba năm, thầy ấy lại không chịu báo đáp em. Thầy ấy không đến nỗi máu lạnh như vậy chứ?”
“Đây không phải là vấn đề báo đáp, cũng không phải vấn đề máu lạnh, mà là vấn đề nhân cách và sự tôn nghiêm.” Liễu Địch nói nhỏ. Trầm mặc vài giây, cô ngẩng đầu, ánh mắt vụt qua một tia sáng lạ thường: “Cô Trần, bất kể cô dùng lý do gì, thầy Chương chắc chắn sẽ không đồng ý.”
“Nếu thầy ấy đồng ý thì sao?” Cô giáo Trần hỏi một câu.
“Nếu thầy ấy đồng ý.” Giọng nói của Liễu Địch rõ ràng và kiên định. “Vậy thì... thầy ấy không phải là thầy Chương mà em biết.”
Cô giáo Trần ngây người, logic kiểu gì lạ vậy? “Dù thế nào, cô cũng sẽ thử một lần.” Cô Trần nói xong, liền quay người đi ra ngoài.
Năm giờ chiều, Liễu Địch tiễn thầy Chương tới trạm xe buýt đợi xe như thường lệ. Hôm nay lớp cô không có tiết tự học ngữ văn buổi tối. Trên đường đi, hai thầy trò thường im lặng. Liễu Địch muốn nhìn thấy điều gì đó trên nét mặt của thầy Chương, nhưng thầy vẫn tỏ ra bình tĩnh, lạnh nhạt như thường lệ. Có lẽ cô chủ nhiệm vẫn chưa kịp nói chuyện với thầy.
Ánh hoàng hôn chiếu tia nắng vàng dịu dàng