XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bến Xe

Bến Xe

Tác giả: Thương Thái Vi

Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015

Lượt xem: 134983

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/983 lượt.

đáng sợ.
Cô vội vàng đẩy cửa, cánh cửa khép hờ lập tức mở toang.
Trong phòng tối đen, Liễu Địch lần lần tới chỗ công tắc bật đèn. Ánh sáng chợt lóe lên khiến Liễu Địch lóa mắt. Sau đó, cô quan sát một lượt căn phòng. Bàn làm việc, ghế ngồi, cốc trà, phích nước, chậu hoa nhài, quạt sưởi… vẫn ở nguyên chỗ cũ, nhưng thầy Chương thì không thấy đâu. Mặc dù sớm đoán biết, Liễu Địch vẫn không khỏi hoảng hốt và thất vọng.
Liễu Địch lại đảo mắt một vòng, cô chợt phát hiện thấy mũ và găng tay của thầy Chương vẫn ở trên bàn. Tim cô thắt lại, thầy Chương không mang theo mũ và găng tay, chắc chắn thầy chưa về nhà. Thầy có thể đi đâu?
Sau đó, Liễu Địch nhìn thấy một tờ giấy và cây bút đặt bên cạnh chiếc mũ và đôi găng tay. Đó là cây bút mực đỏ dùng để viết nhận xét bài văn. Lẽ nào thầy Chương viết lời nhắn để lại cho cô? Ba năm nay, Liễu Địch chưa từng nhìn thấy thầy Chương viết. Cô vội cầm tờ giấy lấy lên xem, bàn tay đột nhiên run run. Trên tờ giấy không có chữ, chỉ có vô số dấu chấm hỏi, to nhỏ, đậm nhạt chồng lên nhau. Có mấy dấu hỏi, do người viết ấn bút quá sâu, thậm chí chọc thủng cả giấy, chứng tỏ tâm trạng của người viết vô cùng nôn nóng và sốt ruột.
Tim Liễu Địch nhói đau, nước mắt chảy giàn giụa, rơi cả xuống tờ giấy, làm nhòe dấu hỏi màu đỏ trên tờ giấy trắng. Trong lòng Liễu Địch tràn ngập nỗi đau đớn và ân hận. Thầy Chương, thầy đang muốn hỏi ai? Thầy muốn hỏi điều gì? Có phải thầy muốn hỏi tại sao em không đến đón thầy? Tại sao con bé đó lại để thầy một mình ở đây, để nỗi cô độc gặm nhấm tâm hồn thầy? Thầy có biết không, em đã quên mất thầy, quên mất thầy…
Trong tầm nhìn trở nên mơ hồ vì nước mắt, Liễu Địch lại thấy chiếc mũ và đôi găng tay bị bỏ quên trên bàn làm việc. Thầy Chương không đội mũ và đeo găng tay mà đã đi ra ngoài. Trong đêm gió tuyết này, thầy có thể đi đâu? Lẽ nào thầy đi tìm cô? Trời ạ, thầy làm sao có thể đi “tìm”?
Lòng Liễu Địch đau như cắt, trán rịn mồ hôi lạnh. Cô lập tức quay người lao ra khỏi văn phòng, chạy như bay xuống cầu thang, bất chấp bóng tối bao vây.
Liễu Địch chạy một mạch đến phòng bảo vệ ở cổng trường. Cô vừa đập cửa phòng bảo vệ vừa hét to: “Ông Lý! Ông Lý!”
Ông Lý chậm chạp đi ra cửa. Liễu Địch túm lấy tay ông. “Ông Lý, thầy Chương đâu rồi? Ông có nhìn thấy thầy Chương không ạ?”
“Thầy Chương à? Ờ, ông có nhìn thấy.” Ông Lý cất giọng già nua chậm rãi. “Lúc năm giờ chiều đến chỗ ông, hỏi ông có nhìn thấy cháu đi ra ngoài không. Ông nói không thấy. Nhiều người đi lại như vậy, ông thật sự không nhìn thấy cháu. Sao hôm nay cháu không về cùng thầy Chương?”
Trong lòng Liễu Địch càng rối bời và chua xót.
“Nghe ông nói vậy, thầy Chương quay người đi về phía lớp học của cháu xem thế nào.”
“Sao ạ? Thầy tới lớp học của cháu ư?” Liễu Địch kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy.” Ông Lý thở dài. “Ông khuyên thầy đừng đi nhưng thầy không nghe. Tính của thầy chắc cháu hiểu rõ hơn ai hết. Ông không dám giúp thầy, chỉ có thể đứng nhìn thầy dò dẫm từng bước đi tới tòa nhà phía nam. Tuyết dày như vậy, thầy lại chẳng nhìn thấy gì, ông thấy thầy bị trượt ngã, rồi thầy đứng lên, sau đó lại bị ngã…” Ông Lý thở dài, lắc đầu. “Thật đấy, ông không biết thầy ngã bao nhiêu lần. Thầy còn không đội mũ…”
“Được rồi, ông Lý, ông đừng nói nữa!” Trong lòng Liễu Địch dấy lên một nỗi đau xé tim gan. Tất cả đều là lỗi của cô! “Sau đó thì sao ạ?” Cô sốt ruột hỏi.
“Sau đó ông không đành lòng nhìn thầy nữa nên quay về phòng bảo vệ.”
“Sao đó thì sao ạ? Rốt cuộc thầy Chương đi đâu?”
“Ông không biết.” Ông Lý nói.
Liễu Địch thất vọng thở dài. Hỏi thăm một hồi, cô vẫn không biết tung tích của thầy Chương. Thầy Chương có thể đi đâu? Liễu Địch tự hỏi. Trong đầu cô đột nhiên vụt qua một ý nghĩ. Bến xe, đúng rồi, là bến xe. Sao cô có thể quên mất bến xe? Liễu Địch không nghĩ ngợi, lao nhanh ra trạm xe buýt.
Tuyết rơi thưa dần từ lúc nào. Mọi người đã về nhà đón năm mới từ lâu. Trên đường phố chỉ thấp thoáng vài bóng người và xe cộ. Đèn đường tỏa ánh sáng mờ mờ xuống nền tuyết trắng, tạo thành một vẻ cô tịch thê lương. Liễu Địch bất giác đi chậm lại. Vỉa hè vắng lặng, bước chân cô ngày càng nặng nề.
Trạm xe buýt mỗi lúc một gần. Liễu Địch cảm thấy một nỗi sợ hãi không nói thành lời. Thầy Chương liệu có ở bến xe? Chuyến xe cuối cùng đã chuyển bánh từ lâu, thầy không ở bến xe đấy chứ? Liễu Địch cắn môi, bước chân trở nên chậm chạp. Cô muốn đi nhanh đến bến xe nhưng lại sợ hãi. Trong tâm trạng đầy mâu thuẫn đó, cuối cùng Liễu Địch cũng đến gần tấm biển sắt cô độc ở trạm xe buýt. Dưới tấm biển là một thân hình cao lớn bất động. Nhờ ánh đèn đường, Liễu Địch nhận ra đó là thầy Chương của cô.
Chính là thầy Chương. Thầy vẫn mặc chiếc áo khoác mỏng màu đen, không đội mũ và đeo găng tay. Thầy đứng bên cạnh tấm biển, một tay nắm chặt cột sắt của biển báo. Thầy đã đứng ở đó rất lâu, bởi Liễu Địch nhìn thấy lớp tuyết trên người thầy. Hai chân thầy vùi dưới tuyết. Thầy cứ đứng đó, dưới ánh đèn mờ mờ, trông thầy như một bức tượng đá hoa cương.
Liễu Địch ngây người, đầu óc trống rỗ