
Tác giả: Thương Thái Vi
Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015
Lượt xem: 134984
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/984 lượt.
ng, thậm chí cô có cảm giác mình không thể thở được trong giây lát. Cô cảm thấy trái tim mình thắt lại, đau đến mức lòng bàn tay túa mồ hôi. Nước mắt lại trào ra nơi khóe mi. Qua làn nước mắt, thầy Chương trở thành hình bóng mơ hồ. Liễu Địch lau nước mắt, rồi ấn tay vào lồng ngực đau đớn. Sau đó, cô nhẹ nhàng đi đến bên bức “tượng điêu khắc”, cất giọng nghẹn ngào: “Thầy Chương!”
“Bức tượng điêu khắc” khẽ cử động. “Liễu Địch, là em phải không?” Giọng trầm thấp của thầy không che giấu sự vui mừng. Nhưng chỉ trong chốc lát, thầy lấy lại sự bình tĩnh thường ngày. “Tôi biết.” Thầy nói, giọng run run. “Tôi biết, nếu em không xảy ra chuyện gì, nhất định em sẽ ra bến xe tìm tôi.”
“Thầy Chương!” Liễu Địch nấc nghẹn. Cô cảm thấy cả cơ thể, trái tim và tâm hồn đều run rẩy. Thầy Chương vẽ nhiều dấu chấm hỏi như vậy, thầy đội gió tuyết đi tìm cô. Thầy đứng ở bến xe, đợi cô trong giá lạnh không biết bao lâu. Vậy mà thầy còn lo cô xảy ra chuyện.
Trong lúc thầy Chương một mình lo lắng cho cô, cô lại cùng người khác đi chơi, ca hát, ném thầy ra khỏi đầu. Giây phút này, cô cảm thấy mình thật đê tiện, ích kỷ và vô tình. Cô tháo găng tay, từ từ nắm lấy bàn tay đang bám lấy cây cột sắt của thầy Chương. Thầy Chương run rẩy, vội vàng thu tay về, nhưng do ở ngoài trời quá lâu, bàn tay thầy cứng đờ, không thể cử động. Liễu Địch nhẹ nhàng xoa bóp bàn tay cứng đờ đó. Cô có muôn vàn điều muốn nói nhưng cổ họng tắc nghẹn, không thể thốt thành lời. Cuối cùng, vẫn là thầy Chương lên tiếng trước: “Liễu Địch, em bỏ tay ra đi, đừng để mình bị lạnh cóng.”
Chỉ một câu nói ngắn gọn đã khiến tất cả sự hối hận, áy náy, cảm động, tự trách… dấy lên trong lòng Liễu Địch. Nhiều cảm xúc đến cùng một lúc làm tâm hồn nhỏ bé của Liễu Địch không ngừng run rẩy. Cuối cùng cô không thể khống chế bản thân, vùi đầu vào lòng thầy Chương, òa khóc nức nở. Tâm trạng đau đớn, hối hận, áy náy, cảm động cùng trào ra theo tiếng khóc của cô. Liễu Địch ôm chặt thầy Chương, nói: “Thầy Chương, thầy hãy trách mắng em đi, trừng phạt em đi! Em sai rồi, em sai rồi! Em đã quên mất thầy, em đã không nhớ đến thầy…”
Liễu Địch vừa khóc vừa lẩm bẩm, nhưng bản thân cô cũng không biết mình đang nói gì. Sau đó, cô cảm thấy một cách rõ ràng bàn tay lạnh giá của thầy Chương nhẹ nhàng vỗ lưng cô. Giọng nói của thầy vang lên bên tai cô, lần này, giọng thầy vô cùng ôn hòa: “Liễu Địch, em đừng khóc. Em không làm sai điều gì. Em đã vì tôi mà mất quá nhiều thời gian… Đừng khóc nữa, được không em?” Giọng nói đó dịu dàng như cơn gió xuân tháng Ba, không chút lạnh lẽo. Liễu Địch dần ngừng khóc trong tiếng thì thầm dịu dàng đó. Cô đột nhiên cảm thấy trái tim mình như búp hoa còn đọng giọt sương mai, kỳ ảo, đẹp đẽ và thuần khiết.
Tuyết lặng lẽ ngừng rơi. Vầng trăng chui ra khỏi mây, chiếu ánh sáng nhàn nhạt khắp không gian. Ánh trăng và tuyết trắng phảng phất khiến không gian như được khoác chiếc áo cưới lung linh, mộng ảo.
Tất cả trở nên thánh thiện vô cùng…
Sau Tết dương lịch, kỳ nghỉ đông lặng lẽ đến, rồi lặng lẽ đi.
Đối với học sinh lớp 12, kỳ nghỉ đông chỉ là hữu danh vô thực. Ngoài sáu ngày nghỉ Tết theo luật định, chúng vẫn đến trường học thêm, vẫn về nhà vào lúc hoàng hôn, vẫn phải làm cả núi bài tập như những ngày thường. Tài liệu ôn thi các môn và đề thi thử liên tục được phát, cặp sách của học sinh đều nặng trĩu, khối lượng bài tập khổng lồ khiến chúng thở không ra hơi.
Học kỳ mới lại bắt đầu. Chỉ hơn hai tháng sau, bọn chúng sẽ bước một chân ra khỏi cánh cửa trường trung học. Hơn bốn tháng sau, họ sẽ tham gia kỳ thi đại học đáng sợ. Học sinh lớp 12 ai cũng gầy rộc đi, sắc mặt nhợt nhạt, hai mắt lờ đờ vì thiếu ngủ. Thế nhưng, các thầy cô và bậc phụ huynh không vì chúng mệt mỏi, căng thẳng mà thả lỏng. Chúng càng không dám lơ là. Đây là giai đoạn then chốt, chỉ cần lơ là một chút là mọi nỗ lực trước đó sẽ tan như bọt biển. Cạnh tranh lúc nào cũng tàn khốc như vậy.
Mùa xuân ở phương Bắc đến rất muộn. Sau tiết thanh minh, ngọn cỏ mới bắt đầu nhú. Nhờ mấy trận mưa phùn, hoa đào phơn phớt hồng, hoa lê trắng muốt, hoa lài mùa đông vàng ươm nở rộ. Trong và ngoài khuôn viên trường học được nhuộm các màu sắc tươi sáng. Cây bạch dương nhú chồi xanh lục, cây dương liễu đung đưa tà váy dịu dàng, cây hợp hoan lắc lư cành lá mềm mại như đuôi chim công…. Mùa xuân đều thuộc về mọi sinh mệnh.
Chỉ có những học sinh chuẩn bị tốt nghiệp cấp ba, ngày ngày vùi đầu vào đống bài tập là không thuộc về mùa xuân này. Thời gian trôi qua nhanh như cơn gió thoảng. Đến tháng Năm, học sinh bắt đầu đăng ký nguyện vọng vào đại học. Các bạn học sinh và phụ huynh thận trọng cân nhắc, đồng thời trưng cầu ý kiến của những người xung quanh. Sau đó, chúng nộp tờ đăng ký nguyện vọng cho nhà trường, giao phó vận mệnh của mình. Nguyện vọng của Liễu Địch vô cùng đơn giản, cô chỉ điền một nguyện vọng duy nhất: khoa Trung văn, Đại học Bắc Kinh.
“Vậy hả cô?” Liễu Địch động lòng. Tuy cô có niềm tin vào bản thân nhưng cũng không