Duck hunt

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bến Xe

Bến Xe

Tác giả: Thương Thái Vi

Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015

Lượt xem: 134988

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/988 lượt.

dám chắc một trăm phần trăm. Nếu giành được suất học bổng tuyển thẳng này, cô không những có thể thực hiện được ước mơ của mình, mà còn có thể tránh hai tháng ôn thi khổ cực. Nhưng cô chủ nhiệm nói cô chỉ là một trong những ứng cử viên. Vậy… Liễu Địch thăm dò: “Thưa cô, em có cơ hội không ạ?”
“Cơ hội tất nhiên là có, nhưng khó khăn cũng rất lớn.” Cô Trần nói thẳng: “Xét về thành tích học tập của em thì không có gì đáng bàn. Ai cũng biết em luôn đứng nhất nhì toàn khối. Tuy nhiên, Bắc Đại yêu cầu học sinh được tuyển thẳng phải tài đức vẹn toàn. Mà em chưa bao giờ là học sinh “ba tốt”[2'>, cũng không phải là cán bộ lớp, thậm chí chưa phải là Đoàn viên…”
[2'> “Ba tốt” là một danh hiệu dành cho học sinh xuất sắc, bắt đầu áp dụng từ năm 1954. “Ba tốt” chỉ đạo đức tốt, học tập tốt, hoạt động tập thể tốt.
“Việc đó có thể chứng minh điều gì? Đạo đức của em không tốt hay sao?” Liễu Địch nói nhỏ, giọng hơi tức giận. Cô cảm thấy mình bị sỉ nhục. Không làm cán bộ, không vào Đoàn là sự lựa chọn của cô, nhưng cũng chính vì điều này, mỗi lần bình bầu “ba tốt”, cô đều bị đánh trượt. Liễu Địch chẳng bận tâm cô có được nhận danh hiệu “ba tốt” hay không, nhưng không thể vì điều đó mà phủ nhận nhân phẩm của cô được.
“Tuy không thể nói đạo đức của em không tốt, nhưng ở trường, đó là căn cứ quan trọng để đánh giá phẩm chất của một học sinh. Ít nhất…” Cô Trần nhấn mạnh: “Nó chứng tỏ em không có thái độ tích cực và tinh thần cầu tiến.”
Liễu Địch ngẩng đầu. Cô không đồng ý với câu nói sau cùng của cô Trần, nhưng cũng chẳng thể phủ nhận câu đầu tiên. Trầm tư một lát, Liễu Địch cất giọng quả quyết: “Cô Trần, cô hãy để người khác cạnh tranh suất tuyển thẳng này đi. Nếu bắt em dùng chuyện vào Đoàn hay làm cán bộ lớp làm ván cầu nhảy tới Bắc Đại, em thà dựa vào sự nỗ lực của mình, đường đường chính chính thi vào Bắc Đại còn hơn.”
Cô giáo Trần hít một hơi thật sâu. Liễu Địch có ngoại hình xinh xắn, trầm tĩnh nhưng bên trong là tính cách quật cường và tự phụ. Về điểm này, Liễu Địch rất giống thầy giáo mù mà cô bé chăm sóc. Nghĩ đến “thầy giáo mù”, trong đầu cô Trần liền nảy ra một ý. Đúng rồi, tại sao cô không nghĩ tới cách này chứ?
“Liễu Địch!” Cô giáo Trần cất giọng hồ hởi. “Cô có một cách có thể giúp em không cần vào Đoàn hay làm cán bộ lớp mà vẫn có thể giành được suất tuyển thẳng vào Bắc Đại. Hơn nữa, cách này tám, chín mươi phần trăm đảm bảo có kết quả.”
“Thật không ạ? Cách gì vậy cô?” Liễu Địch vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
“Chẳng phải em chăm sóc thầy Chương suốt ba năm nay sao? Đây chính là hành động thực tế nhất.” Cô giáo Trần vô cùng phấn khích về ý tưởng “thiên tài” của mình. “Cô có một người bà con làm phóng viên ở đài truyền hình. Hôm nay, cô sẽ nói chuyện với người đó, ngày mai người đó đến trường phỏng vấn em. Em hãy kể chuyện chăm sóc thầy Chương, không cần khoa trương, cứ có thế nào thì nói như vậy. Đây vốn là một câu chuyện cảm động lòng người. Cô sẽ bảo người bà con của cô phát cuộc phỏng vấn này trên truyền hình trong thời gian sớm nhất. Nếu việc làm của em được tuyên truyền trên ti vi, chắc sẽ gây tiếng vang gấp nhiều lần việc vào Đoàn hay làm cán bộ ấy chứ. Đến lúc đó, em sẽ nắm chắc tám, chín mươi phần trăm cơ hội được tuyển thẳng vào Bắc Đại.”
Cô Trần càng nói càng tỏ ra hồ hởi: “Được rồi, cứ quyết định như vậy đi! Em hãy về nhà chuẩn bị, ngày mai sẽ phỏng vấn. À, em hãy nói trước với thầy Chương, ngày mai sẽ phỏng vấn cả thầy ấy, thầy ấy nhất định sẽ bằng lòng. Được lên ti vi và nổi tiếng, ai mà không muốn chứ?” Nói đến đây, cô Trần mới phát hiện Liễu Địch đang nhìn cô bằng ánh mắt phẫn nộ xen lẫn khinh thường.
“Thưa cô!” Giọng nói của Liễu Địch như phun ra ngọn lửa. “Cô không cảm thấy làm vậy là rất đê tiện hay sao?”
“Đê tiện?” Cô Trần không tin vào tai mình. “Sao em lại nói là đê tiện? Cô cũng chỉ vì muốn tốt cho em.”
“Muốn tốt cho em?” Liễu Địch hít một hơi sâu, lắc đầu. Cô nói rành rọt từng từ: “Cô coi em là gì? Cô coi thầy Chương là gì?”
“Sao em có thể nói vậy?” Cô giáo Trần không khỏi tức giận. Làm sao cô không bực tức khi kế hoạch hoàn hảo do cô nghĩ ra bị Liễu Địch dùng từ “đê tiện” phủ nhận sạch trơn? “Chuyện này có lợi cho em và cả thầy Chương. Em có thể nổi tiếng, có thể vào Bắc Đại. Còn thầy Chương cũng sẽ nhận được nhiều sự giúp đỡ hơn, cuộc sống và công việc của thầy sẽ dễ dàng, thuận lợi hơn.”
“Có lợi ở điểm nào ạ?” Cuối cùng Liễu Địch không kiềm chế nổi, cất cao giọng: “Cô Trần, cô muốn đẩy thầy Chương đến trước giới truyền thông, xé toạc vết thương của thầy cho tất cả mọi người cùng thấy. Cô bắt em lợi dụng thầy để nổi tiếng, khiến vết thương lòng của thầy lại càng đau. Cô khiến tất cả mọi người đều biết thầy mù lòa, khiến tất cả mọi người thương hại thầy, bố thí sự giúp đỡ cho thầy, họ giẫm đạp lên sự tôn nghiêm của thầy. Cô biến thầy thành kẻ đáng thương, biến em thành người học trò mua danh trục lợi, biến sự chăm sóc không đáng kể của em trở thành vốn để em tiến thân, biến quan hệ giữa em và thầy trở thành mối quan hệ lợi dụng và bị lợi dụng. Vậy mà c