80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bến Xe

Bến Xe

Tác giả: Thương Thái Vi

Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015

Lượt xem: 1341007

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1007 lượt.

hợp lý. Ví dụ như thầy giáo khiếm thị mà bài văn của em đề cập." Ánh mắt ông chuyển sang thầy Chương. "Nếu tôi không nhầm, vị này chính là thầy Chương trong bài văn?"
Từ lúc thầy Tô bước vào văn phòng, thầy Chương không nói một tiếng. Lúc này, thầy đột nhiên đứng dậy, thân hình cao lớn của thầy không thể kìm chế sự run rẩy, hai bàn tay thầy nắm chặt mép bàn, tựa hồ chỉ cần buông tay, thầy sẽ ngã ngay xuống đất. Sắc mặt nhợt nhạt của thầy chuyển thành ửng đỏ vì xúc động, huyệt thái dương giật giật.
"Thầy... là..." Cuối cùng thầy Chương cũng mở miệng, run run hỏi: "Có phải... là Giáo sư Tô Văn không ạ?"
Giáo sư Tô ngẩn người. Ông quan sát thầy Chương tỉ mỉ như muốn nhìn thấu thầy. Sau đó, cơ mặt ông đột nhiên co giật, biểu lộ sự kinh ngạc và đau đớn tột độ. Người ông lắc lư như bị giật điện. Ông cất giọng nghẹn ngào và xúc động: "Con... con... Lẽ nào con là..."
Thầy Chương đột ngột cắt ngang lời Giáo sư Tô. Thầy gần như dùng toàn bộ sức lực khống chế bản thân một cách miễn cưỡng. Thầy chỉ tay ra cửa, ra lệnh bằng giọng nghiêm nghị: "Liễu Địch, mời em ra ngoài!"
Liễu Địch vẫn chưa hết ngạc nhiên khi chứng kiến cảnh tượng trước mặt. Cô chưa bao giờ thấy thầy Chương xúc động như vậy. Lẽ nào, đây lại là một chuyện "không thể tưởng tượng nổi"? Nghe thầy Chương ra lệnh, cô hơi tái mặt nhưng vẫn không nhúc nhích.
"Liễu Địch, ra ngoài!" Ngữ khí của thầy Chương mang sự uy nghiêm không thể kháng cự. Lần này, thầy lược bớt từ "mời".
Liễu Địch ngơ ngác nhìn hai gương mặt đầy vẻ xúc động. Cô đột nhiên hiểu ra vấn đề, nơi này bất luận xảy ra chuyện gì cũng đều thuộc về thầy Chương và Giáo sư Tô, chứ không thuộc về cô. Liễu Địch cắn môi, đi nhanh ra ngoài, còn biết ý khép cửa, để lại không gian cho hai người.
Đi đến cuối hành lang, Liễu Địch gặp hiệu trưởng Cao. Ông đứng tựa vào lan can, trên tay là điếu thuốc lá, miệng nhả khói mù mịt. Liễu Địch đi đến, đứng bên cạnh ông.
"Sao rồi?" Hiệu trưởng Cao hỏi: "Em đã gặp Giáo sư Tô chưa?"
"Em gặp rồi ạ!" Liễu Địch trả lời ngắn gọn. "Giáo sư Tô và thầy Chương hình như quen biết nhau. Hai người đều rất xúc động."
"Cũng có thể." Hiệu trưởng Cao không hề tỏ ra ngạc nhiên. "Thầy Chương từng là sinh viên xuất sắc của Bắc Đại."
"Em biết ạ!" Liễu Địch nói nhỏ. Một lúc sau, cô quay sang hiệu trưởng Cao, nói: "Thầy hiệu trưởng, xin thầy hãy kể cho em nghe quá khứ của thầy Chương. Mọi người đều nói thầy là người hiểu rõ thầy Chương nhất."
"Hả?" Hiệu trưởng Cao nhíu mày, nhìn Liễu Địch. "Chẳng phải em cũng biết rõ về thầy Chương hay sao?"
Liễu Địch lắc đầu. "Em không biết nhiều đâu ạ! Thầy Chương rất ít khi nói chuyện cuộc đời thầy cho em nghe. Em chỉ biết thầy là người Tô Châu, học đại học ở Bắc Đại. Em biết thầy giỏi về mỹ thuật và văn học, thích chơi guitar, thích ngắm biển, đọc rất nhiều sách. Em còn biết nguyên nhân vì sao thầy bị mù hai mắt."
Hiệu trưởng Cao cười ôn hòa. "Em cũng biết khá nhiều đấy chứ! Có điều, nếu em muốn nghe, tôi sẽ kể cho em những điều tôi biết về thầy Chương. Tôi nghĩ em có tư cách nghe một số chuyện liên quan đến cuộc đời cậu ấy."
Hiệu trưởng Cao lại nhả một vòng tròn khói, nhìn chăm chăm vào làn khói đang tan dần trong không khí, từ từ chìm vào hồi ức xa xăm: "Tôi và bố thầy Chương là bạn bè thân thiết. Chúng tôi cùng học ở trường Đại học Sư phạm. Tôi học ngành Toán, còn ông ấy học chuyên ngành Mỹ thuật. Thời đi học, chúng tôi là bạn tâm đầu ý hợp. Sau khi ra công tác, tuy chúng tôi kẻ Nam người Bắc nhưng vẫn giữ liên lạc. Sau đó, dưới sự động viên của tôi, ông ấy đã chuyển đến thành phố này, làm giáo viên dạy mỹ thuật ở trường chúng ta. Ai ngờ chỉ nửa năm sau... Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn tự trách mình, nếu tôi không khuyên bố thầy Chương đến đây, có lẽ bi kịch sẽ không xảy ra. Vì vậy, mỗi lần đối mặt với thầy Chương, tôi đều cảm thấy vô cùng day dứt."
"Thầy hiệu trưởng, thầy không cần cảm thấy day dứt đâu ạ!" Liễu Địch đột nhiên lên tiếng. "Không ai có thể biết liệu bi kịch có xảy ra hay không, thầy cũng không thể đoán trước số mệnh và tương lai."
Hiệu trưởng Cao nhìn Liễu Địch bằng ánh mắt cảm kích, buông tiếng thở dài. "Chương Ngọc cũng thường nói như vậy, nhưng tôi vẫn không thể tha thứ cho bản thân. Lần đầu tôi gặp Chương Ngọc là vào kỳ nghỉ đông năm đó. Cậu ấy là một chàng trai có lý tưởng, có trí tuệ, lại rất sâu sắc. Có thể nói, vừa nhìn thấy cậu ấy, tôi đã thích ngay lập tức. Tôi từng đến ngôi nhà của Chương Ngọc, cậu ấy thuê một ngôi nhà nhỏ, nói là để tiện viết luận văn tốt nghiệp. Chúng tôi đã trò chuyện mấy tiếng đồng hồ tại ngôi nhà nhỏ của cậu ấy. Trong cuộc đời, tôi chưa bao giờ gặp chàng trai nào tài hoa như Chương Ngọc. Cậu ấy có tri thức phong phú, tư tưởng sâu sắc, suy nghĩ xuất chúng... Tóm lại, cậu ấy quá tài giỏi, quá xuất sắc, đến mức khiến người khác ghen tị. Tôi không chỉ yêu quý cậu ấy mà còn rất tán thưởng tài năng của cậu ấy. Tôi thường nghĩ, nếu không xảy ra vụ hỏa hoạn đó, không biết Chương Ngọc sẽ là nhân tài chói sáng thế nào. Nhưng vụ hỏa hoạn đã hủy hoại cuộc đời cậu ấy