Pair of Vintage Old School Fru

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bến Xe

Bến Xe

Tác giả: Thương Thái Vi

Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015

Lượt xem: 1341014

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1014 lượt.

..."
Hiệu trưởng Cao cúi đầu nhìn điếu thuốc trong tay. Sắc mặt ông nặng nề, ánh mắt buồn bã đến cực điểm.
"Lúc tôi vội vàng đến bệnh viện, bố mẹ Chương Ngọc đã qua đời, còn cậu ấy hôn mê bất tỉnh. Tôi ngồi bên giường cậu ấy suốt hai ngày hai đêm. Vết bỏng trên người Chương Ngọc không đáng kể, nhưng cậu ấy bị chấn động não rất mạnh, vì cả bức tường đè xuống người cậu ấy. Ngày thứ ba, Chương Ngọc tỉnh lại. Tuy nhiên, hai mắt cậu ấy chẳng nhìn thấy thứ gì nữa. Lúc đó, bác sỹ không thể chẩn đoán Chương Ngọc có bị mù vĩnh viễn hay không. Do cậu ấy khăng khăng yêu cầu, bác sĩ đành tiến hành phẫu thuật. Cuối cùng, ca mổ thất bại." Hiệu trưởng Cao im lặng một lát rồi kể tiếp: "Tôi còn nhớ rõ ngày tháo vải băng. Lúc từng lớp vải băng trắng rời khỏi mắt Chương Ngọc, tôi căng thẳng đến mức không thở nổi. Ngay cả bác sĩ đứng bên cạnh tôi, trán cũng rịn đầy mồ hôi. Sau khi tháo hết vải băng, chúng tôi nín thở nhìn Chương Ngọc. Cậu ấy bình tĩnh ngồi ở đó. Căn phòng yên tĩnh đến cực điểm, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc. Tôi không nhớ sự trầm mặc đó kéo dài bao lâu, nhưng đối với tôi, nó dài hơn một thế kỷ. Sau đó, Chương Ngọc mở miệng, giọng cậu ấy hoàn toàn bình thản. Cậu ấy hỏi bác sĩ: "Có phải từ nay về sau, mắt cháu sẽ bị mù vĩnh viễn?" Chúng tôi lập tức hiểu ra vấn đề. Bác sĩ muốn nói dối một câu thiện ý, nhưng vẻ mặt của Chương Ngọc khiến ông ta không có cách nào lừa dối cậu ấy. Bác sĩ đành nói thật, mắt cậu ấy vĩnh viễn không thể nhìn thấy ánh sáng nữa. Chương Ngọc lặng lẽ gật đầu. Tôi đứng bên cạnh, cảm thấy vô cùng đau lòng, vậy mà cậu ấy nói với tôi bằng giọng điệu bình thản đến kỳ lạ: "Chú Cao, chúng ta về phòng bệnh thôi!" Kể từ hôm đó, Chương Ngọc lặng lẽ nằm trên giường bệnh, rất hiếm khi nói chuyện. Tôi sợ cậu ấy nghĩ quẩn nên thường trò chuyện với cậu ấy. Nhìn thấu tâm tư của tôi, Chương Ngọc nói: "Chú Cao, cháu không sao, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu." Lúc đó, tôi không dám báo tin bố mẹ cậu ấy đã qua đời vì sợ cậu ấy không chịu đựng nổi. Nhưng một hôm, Chương Ngọc đột nhiên hỏi tôi: "Chú Cao, bố mẹ cháu đã mất rồi phải không?" Trong lòng tôi xót xa vô cùng, cậu bé này quá thông minh, đúng là không thể giấu giếm cậu ấy bất cứ điều gì. Tôi hết cách, đành phải nói thật với cậu ấy. Chương Ngọc không khóc, chỉ câm lặng suốt một ngày trời."
Hiệu trưởng Cao lại một lần nữa dừng lại. Điếu thuốc trên tay ông đã cháy gần hết, ông nhìn đốm lửa nhỏ đến mức thất thần. Liễu Địch nhìn xuống, cắn chặt môi, không nói một lời. Một lúc sau, hiệu trưởng Cao ném đầu mẩu thuốc, châm một điếu thuốc khác, rít một hơi rồi nhả khói.
"Một tuần sau, Chương Ngọc chủ động xin xuống giường tập đi, đồng thời bắt đầu luyện tập thính lực. Cậu ấy từ chối sử dụng cây gậy của người mù, thà bị vấp ngã hết lần này đến lần khác. Cậu ấy luyện tập rất khổ cực nhưng tiến bộ cũng rất nhanh. Có thể thấy Chương Ngọc đang tích cực thích ứng với bóng tối, nỗ lực tiếp tục cuộc sống. Nửa năm sau, Chương Ngọc xuất viện. Trong thời gian nằm viện, tôi không hề nghe cậu ấy nói một câu oán trách trời đất, oán trách số phận, thậm chí không một tiếng kêu than. Về đến nhà, chính là ngôi nhà nhỏ mà cậu ấy thuê, Chương Ngọc kiên quyết trả lại tôi toàn bộ số tiền viện phí mà tôi ứng trước và chi phí lo tang lễ cho bố mẹ cậu ấy. Chương Ngọc giống bố cậu ấy ở điểm, không bao giờ vô duyên vô cớ nhận ân huệ của người khác. Chương Ngọc dùng tiền bảo hiểm và tiền bồi thường của bố mẹ cậu ấy để trả nợ. Còn lại một ít, cũng vừa đủ cho cậu ấy sinh sống trong một năm. Vấn đề tìm kế sinh nhai bày ra trước mặt cậu ấy một cách tàn khốc. Nhưng Chương Ngọc không chịu dọn đến nhà tôi, kiên quyết sống tự lập. Sau một thời gian suy nghĩ, Chương Ngọc nói với tôi, cậu ấy muốn đi dạy học.
Tôi giật mình kinh ngạc, điều này vốn không thể! Nhưng thái độ của cậu ấy rất dứt khoát. Chương Ngọc nói cậu ấy học được chút kiến thức ở trường đại học, không thể để mai một. Nếu suốt đời này cậu ấy không có cơ hội sử dụng những tri thức đó, vậy thì cậu ấy sẽ truyền lại cho thế hệ sau. Cậu ấy nhờ tôi giúp cậu ấy ghi âm toàn bộ giáo trình và tài liệu tham khảo môn Ngữ văn của cấp ba, sau đó cậu ấy chăm chỉ nghe và học. Chương Ngọc còn bảo tôi dẫn đến trường dự thính các buổi dạy của thầy cô giáo khác. Có thể thấy cậu ấy hết sức nỗ lực, tinh thần học hỏi của cậu ấy khó có ai bì kịp.
Thế nhưng, một người mù dạy học là chuyện rất khó khăn, thậm chí khó có thể tưởng tượng. Hơn nữa, ai đồng ý cho Chương Ngọc cơ hội làm giáo viên? Đây chẳng phải là bài toán khó cho tôi? Cậu ấy nói với tôi: "Chú Cao, cháu biết chú rất khó xử. Cháu rất hiếm khi cầu xin người khác, nhưng hôm nay, cháu cầu xin chú nể tình bố cháu, giúp cháu một lần." Ngữ khí của Chương Ngọc rất chân thành và bi ai, làm sao tôi có thể từ chối cơ chứ? Nếu không phải do tôi, Chương Ngọc đã không rơi vào cảnh "cầu xin người khác" này. Tôi nợ cậu ấy và bố mẹ cậu ấy. Thế là tôi dốc hết sức lực, vận dụng các mối quan hệ, cuối cùng Chương Ngọc cũng có thể đi dạy. Dù không phải là giáo viên biên chế nhưng Chương Ngọc cũng rất mãn ngu