
Tác giả: Thương Thái Vi
Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015
Lượt xem: 1341018
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1018 lượt.
em thật sự rất đẹp."
Giọng điệu của ông chứa đựng sự phiền muộn và tiếc nuối. Liễu Địch không hiểu ý của Giáo sư Tô nên ngẩng đầu. Cô phát hiện trong mắt Giáo sư Tô đầy vẻ yêu mến và thương xót. Ánh mắt của ông khiến Liễu Địch không khỏi xúc động. Cô có thể cảm nhận rõ ràng, tình cảm yêu mến của Giáo sư Tô đối với cô là xuất phát từ đáy lòng. Nhưng tại sao ông lại cảm thấy phiền muộn và tiếc nuối?
"Liễu Địch!" Giáo sư Tô đột nhiên chuyển sang chuyện khác: "Em... em có thích thầy Chương không?"
"Em sùng bái thầy ấy." Liễu Địch không hề nghĩ ngợi, trả lời ngay lập tức.
"Ờ." Giáo sư Tô hít một hơi sâu. "Chỉ có vậy thôi sao?"
Liễu Địch nỗ lực tìm câu từ thích hợp: "Thầy Chương thường khiến em kinh ngạc và chấn động, không chỉ bởi tri thức mà phần lớn là bởi tư tưởng và tình cảm của thầy. Mỗi khi ở bên cạnh thầy, dù chẳng nói một câu, em vẫn cảm thấy tư tưởng của em ngày càng sâu sắc, tinh thần của em đang thăng hoa, tâm hồn ngày càng trong sáng. Có thể nói thầy ảnh hưởng từng giây từng phút đến em. Có lúc em cảm thấy trái tim em và trái tim thầy rất gần gũi, thậm chí hoàn toàn hòa nhập. Đôi lúc em cảm thấy giữa em và thầy như có thần giao cách cảm. Thầy Chương luôn giữ khoảng cách với người khác, đối với em, có lúc... thầy cũng như vậy." Liễu Địch đột nhiên cảm thấy chua xót, cô từ từ cúi thấp đầu. "Có lúc em cảm thấy khoảng cách giữa em và thầy đã rất gần, nhưng chỉ một câu nói, một động tác, thậm chí một biểu hiện của thầy, khoảng cách đó lại nới rộng. Cảm giác này... thật không dễ chịu chút nào."
Nói đến đây, Liễu Địch đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt sáng lấp lánh. "Mặc dù vậy, em vẫn khao khát được ở bên thầy. Em thật sự mong muốn điều đó."
Giáo sư Tô ngẩn người lắng nghe. Ông trầm tư suy nghĩ điều gì đó, như muốn thông qua lời nói của Liễu Địch, kiểm chứng suy đoán trong lòng mình. Sau đó, Giáo sư Tô lặng lẽ thở dài. Kể từ lúc rời khỏi văn phòng của thầy Chương, ông thở dài không biết bao nhiêu lần.
Giáo sư Tô đột nhiên nắm tay Liễu Địch, cất giọng khẩn thiết: "Liễu Địch, em hãy ở bên cạnh thầy Chương nhiều hơn. Sau khi em đi học đại học, thầy Chương sẽ cô độc biết bao. Ngày tháng em ở bên thầy không còn nhiều nữa."
Giọng của Giáo sư Tô vừa chân thành vừa bi ai, Liễu Địch cũng bị ảnh hưởng. Cô hít một hơi sâu để kìm nén nỗi xót xa trong lòng. Sau đó, cô nghẹn ngào nói: "Vâng ạ!"
Xe buýt tới nơi, Liễu Địch đỡ Giáo sư Tô lên xe. Trước khi xe chuyển bánh, Giáo sư Tô đột nhiên ló đầu ra ngoài cửa xe, chân thành nói với Liễu Địch: "Liễu Địch, khi nào đến Bắc Đại, em nhất định phải đi tìm tôi trước. Nhà tôi ở Trúc Ngâm Cư thuộc Kính Xuân Viên. Nếu em không đến, tôi sẽ giận đó."
Đây đâu phải là lời tạm biệt của một người thầy, rõ ràng là lời dặn dò của bậc trưởng bối với hậu bối, của người cha hiền từ đối với con gái. Khóe mắt Liễu Địch ngân ngấn nước. Cô lặng lẽ dõi theo chiếc xe buýt cho đến khi nó biến mất ở phía đầu đường.
Không hiểu sao bên tai Liễu Địch vang vọng giọng nói bi thương và khẩn thiết của Giáo sư Tô: "Liễu Địch, em hãy ở bên cạnh thầy Chương nhiều hơn. Sau khi em đi học đại học, thầy Chương sẽ cô độc biết bao. Ngày tháng em ở bên thầy không còn nhiều nữa."
Đúng vậy, thời gian không còn nhiều. Từ lúc kết thúc kỳ thi đại học đến khi nhận được giấy báo trúng tuyển của Bắc Đại, Liễu Địch trải qua hơn bốn mươi ngày chờ đợi căng thẳng. Trong khi đó, khoảng thời gian từ lúc nhận được giấy báo cho đến ngày nhập học chỉ có chín ngày.
Trong chín ngày này, phần lớn thời gian Liễu Địch dùng để chuẩn bị hành lý. Cô có tính tự lập từ nhỏ, bình thường không cần bố mẹ lo lắng và bận tâm, nhưng đây là lần đầu tiên con gái đi xa, người làm cha làm mẹ không thể yên lòng. Mẹ Liễu Địch giúp cô sắp xếp quần áo, còn cô sắp xếp sách vở và đồ dùng học tập vào một chiếc va li. Liễu Địch hết mở va li rồi lại đóng vào, đóng vào lại mở ra, chỉ sợ bỏ sót thứ gì đó. Cô hận đến mức không thể mang cả căn phòng nhỏ của cô tới Bắc Đại.
Bố Liễu Địch không có việc gì để làm nên ngày ngày căn dặn, chỉ bảo Liễu Địch nhiều điều. Ông cứ nói mãi không thôi, những đạo lý ông nói có thể tập hợp thành một cuốn sách. Có lẽ đây là đặc điểm của các học giả.
Còn bạn bè thân hữu gần xa, không biết chui từ đâu ra, suốt ngày xuất hiện ở nhà Liễu Địch, chúc mừng này nọ. Tuy Liễu Địch không thích nhưng vẫn tiếp đón theo phép lịch sự. Tóm lại, Liễu Địch trải qua chín ngày cuối cùng trước khi nhập học trong trạng thái khẩn trương, bận rộn nhưng cũng rất thỏa mãn.
Cho dù bận đến mức nào, Liễu Địch cũng không quên thầy Chương. Bên tai cô thường vang lên câu nói khẩn thiết của Giáo sư Tô: "Hãy ở bên cạnh thầy Chương nhiều hơn." Do đó, mỗi buổi chiều, Liễu Địch dành thời gian đến trường tìm thầy Chương. Nhưng kể từ lúc Liễu Địch nhận được giấy báo trúng tuyển, thầy Chương không còn xuất hiện ở trường nữa. Một tuần liền, Liễu Địch không có cơ hội gặp thầy.
Liễu Địch không tiếp lời. Cô tìm đến cây guitar cũ của thầy Chương. Nó được thầy Ch