
Tác giả: Thương Thái Vi
Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015
Lượt xem: 1341023
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1023 lượt.
ương đặt ở góc bờ tường phía bắc. Sau đó, Liễu Địch lấy ra sáu sợi dây đàn cô mới mua. Thế nhưng Liễu Địch chưa bao giờ thay dây đàn, cô không biết tháo, cũng không biết căng dây đàn, càng không biết dùng dụng cụ nào. Sợi dây đàn gỉ sét phát tiếng kêu tưng tưng khi Liễu Địch chạm vào. Một lúc sau, Liễu Địch mồ hôi nhễ nhại, nhưng cô vẫn không thay nổi một sợi dây.
Thầy Chương thở dài. "Được rồi, để tôi làm cho." Thầy cầm cây đàn, lấy từ ngăn kéo vài dụng cụ rồi bắt đầu làm việc. Thầy thành thạo tháo bỏ mấy sợi dây đàn cũ rồi nhanh chóng căng sáu sợi dây đàn mới. Liễu Địch chứng kiến cả quá trình với ánh mắt ngạc nhiên. Mặc dù không nhìn thấy nhưng động tác của thầy Chương vẫn rất chính xác, thoải mái. Xem ra thầy thật sự bỏ nhiều công sức vào cây guitar này.
Sau khi thay dây đàn, thầy Chương gảy thử rồi điều chỉnh độ căng chùng. Sau đó, thầy chơi một bản nhạc. Ban đầu, các ngón tay của thầy cứng ngắc vì dù sao cũng năm năm rồi thầy không động đến cây đàn. Nhưng chỉ một lúc sau, những ngón tay càng lúc càng điêu luyện, thày chơi đàn càng hăng say. Các ngón tay của thầy lướt nhanh trên các dây đàn. Tiếng nhạc du dương phát ra từ đầu ngón tay của thầy như sóng vỗ vào bờ đá, như nước mưa rơi trên cửa kính, như thác nước ào ào, như rừng cây xào xạc...
Liễu Địch không khỏi sửng sốt, kỹ thuật chơi guitar của thầy Chương giỏi hơn "nhóm nhạc nam" của lớp cô không biết bao nhiêu lần. Co bất giác bị tiếng guitar tuyệt diệu đó thu hút. Cô im lặng lắng nghe, nghe đến thất thần.
Thầy Chương như chìm đắm trong dòng suối âm nhạc rung động lòng người. Đường nét trên gương mặt thầy trở nên ôn hòa, khóe miệng ẩn hiện ý cười dịu dàng. Thầy như chìm trong hồi ức, trong thế giới riêng của thầy.
Dần dần, thầy Chương bắt đầu cất giọng hát trầm trầm theo tiếng guitar kỳ diệu. Thầy hát bằng tiếng Anh. Chỉ qua một, hai câu đầu, Liễu Địch phát hiện bài thầy hát chính là ca khúc Yesterday Once More mà cô hát hôm liên hoan cuối năm:
"When I was young
I\'d listen to the radio
Waitin\' for my favorite songs
When they played I\'d sing along
It made me smile."
(Khi tôi còn nhỏ,
Tôi thường nghe radio,
Chờ đợi nghe những ca khúc mà tôi yêu thích,
Nhạc nổi lên, tôi cũng ngân nga hát theo,
Môi tôi khẽ nở nụ cười.)
Liễu Địch không khỏi choáng váng, cô không ngờ thầy Chương có giọng hát hay như vậy. Giọng của thầy trầm ấm, du dương. Đáng quý hơn, thầy có thể thể hiện được tinh thần ca khúc. Liễu Địch chống tay lên cằm, ngơ ngẩn ngắm nhìn thầy, nghe thầy tiếp tục hát:
"Those were such happy times
And not so long ago
How I wondered where they\'d gone
But they\'re back again
Just like a long lost friend
All the songs I loved so well.
…
It was songs of love that
I would sing to then
And I\'d memorize each word
Those old melodies
Still sound so good to me
As they melt the years away. "
(Quãng thời gian đó thật tươi đẹp
Và không quá xa vời
Tôi bâng khuâng thầm hỏi ngày thơ ấu giờ trôi về đâu
Nhưng rồi những ngày xưa đó đã quay về
Giống như một người bạn thân xưa cũ
Ôi, những bài hát tôi hằng yêu mến...
...
Đó là những bài hát tôi yêu
Mà rồi tôi sẽ lại ca vang
Từng câu từng chữ khắc sâu vào tâm trí
Những giai điệu thân quen
Nghe sao tuyệt vời
Như hòa quyện với những tháng năm.)
Đúng vậy, thời gian vui vẻ đã quay về, trở về theo tiếng đàn du dương và tiếng hát trầm ấm của thầy Chương. Thầy Chương bắt đầu hát hết bài này đến bài khác. Thầy toàn hát bằng tiếng nước ngoài, tiếng Anh, tiếng Pháp và tiếng Tây Ban Nha. Thầy hát Edelweiss, Old Man River, Old Folks at Home, The Last Rose of Summer, Pigeon Song...
Thầy Chương quả nhiên "nhớ tất cả ca từ". Một số bài hát đúng là "hòa quyện với những tháng năm" của thầy. Gương mặt nhợt nhạt của thầy ửng hồng, toát lên vẻ dịu dàng. Niềm vui mất đi đã thật sự trở lại.
Liễu Địch im lặng lắng nghe, cô đã hoàn toàn chìm vào thế giới âm nhạc của thầy Chương, quên đi sự tồn tại của bản thân. Ca khúc lưu lại trong trí não thầy Chương dường như vô cùng vô tận, đều là những bản tình ca đi vào lòng người. Vì khả năng tiếng Anh khá tốt, Liễu Địch có thể nghe hiểu đại khái ca mà thầy hát. Còn bài hát tiếng Pháp và tiếng Tây Ban Nha, Liễu Địch chịu chết.
Nhưng bất kể nghe hiểu hay không, Liễu Địch cũng đều bị những giai điệu của bài hát thu hút. Cô say sưa trong tiếng đàn hát, đắm say trong thế giới tình cảm thâm trầm, chìm đắm trong niềm vui và không khí ấm áp của ngôi nhà nhỏ này.
Lúc này, Liễu Địch lại nghe thầy Chương hát một ca khúc cô không biết tên:
"Tôi ra đời vì sự ra đời,
Tôi chết đi vì cái chết,
Tôi ra đời vì vì cái chết,
Tôi chết đi vì sự ra đời."
Đây là ca khúc gì vậy? Liễu Địch không rõ, cô chỉ cảm thấy lời bài hát rất đơn giản, nhưng lại không đơn giản một chút nào, tựa hồ ẩn chứa triết lý. Liễu Địch còn chưa kịp nghĩ sâu hơn, thầy Chương lại đổi sang bài hát khác:
"I looked and saw your eyes
In the shadow of your hair,
As a traveller sees the stream<