
Tác giả: Thương Thái Vi
Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015
Lượt xem: 1341020
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1020 lượt.
>wedding bells
early morning dew
all kinds of everything remind me of you
Seagulls and aeroplanes
things of the sky
winds that go howlin\'
breezes that sigh
city sights
neon lights
grey skies or blue
all kinds of everything remind me of you
Summertime
wintertime
spring and autumn too
Monday
Tuesday every day
I think of you.
Dances
romances
things of the night
sunshine and holidays
postcards to write
Budding trees
autumn leaves
a snowflake or two
all kinds of everything remind me of you.[4'>"
[4'> Bài hát do Dara, ca sĩ người Anh trình bày.
(Những bông hoa tuyết và hoa thủy tiên,
Bươm Bướm và ong mật,
Thuyền buồm, ngư dân và mọi thứ trên biển cả,
Giếng ước nguyện và tiếng chuông đám cưới,
Giọng sương của buổi sớm mai,
Tất cả đều khiến tôi nhớ em.
Hải âu, máy bay và mọi thứ trên bầu trời,
Những ngọn gió thét gào hay vi vu,
Cảnh đẹp của thành phố, những ánh đèn neon, bầu trời trong xanh hay xám đục.
Tất cả đều khiến tôi nhớ em.
Mùa hè, mùa đông, mùa xuân và mùa thu nữa,
Thứ Hai, thứ Ba, và mỗi ngày,
Tôi đều nghĩ về em.
Từng điệu múa, từng câu tâm tình,
Vạn vật cùa màn đêm
Ánh nắng và kỳ nghỉ,
Những tấm bưu thiếp
Những cái cây đâm chồi
Những chiếc lá mùa thu,
Một, hai bông hoa tuyết
Tất cả đều khiến tôi nhớ em.)
Thầy Chương lặp đi lặp lại mấy lần câu hát: "All kinds of everything remind me of you." Nỗi bi thương trong lòng Liễu Địch ngày càng lan tỏa, nhanh chóng bao trùm trái tim cô. Không hiểu tại sao, giọt lệ dâng tràn lên viền mắt cô, làm mờ tầm nhìn của cô.
Cô đã nhận ra thầy Chương đang dùng tiếng hát để biểu đạt tình cảm của mình. Mọi thứ đều khiến thầy nhớ đến ai? Ngày mai, cô sẽ rời xa thầy, rời khỏi thành phố này, bắt đầu một trang mới trong cuộc đời ở nơi khác. Còn thầy Chương, thầy vẫn phải tiếp tục cuộc sống cô độc và khắc khổ ở nơi đây.
Mọi thứ, sao cô có thể không nhớ đến thầy Chương, nhớ đến khoảng thời gian ba năm khó quên? Chín ngày qua, mà không, ba năm qua, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy rõ tiếng bước chân của sự ly biệt. Hóa ra sự ly biệt đã ở gần cô như vậy.
Trong tầm nhìn mơ hồ, Liễu Địch không rời mắt khỏi thầy Chương. Sắc mặt thầy phảng phất nỗi bi ai, thay thế nét dịu dàng ban nãy. Liễu Địch cố gắng không để nước mắt, cô tự nhủ: "Thầy Chương, thầy mau hát bài khác đi, em không chịu nổi nữa rồi!"
Thầy Chương quả nhiên đổi sang ca khúc khác, là bài dân ca Mỹ nổi tiếng Red River Valley. Âm điệu trầm thấp đẹp đẽ và bi thương từ ngón tay thầy Chương tuôn chảy, lan tỏa đến mỗi góc nhà:
"From this valley they say you\'ll be going,
We shall miss your bright eyes and sweet smile,
for they say you are taking the sunshine
That has brighten our pathways a while.
Come and sit by my side if you love me;
Do not hasten to bid me adieu,
Just remember the Red River Valley,
And the one who has loved you so true.
I’ve been thinking a long time, my darling
Of the sweet words you never would say,
Now, alas must my fond hopes have vanished
For they say that you\'re going away…"
(Nơi thung lũng này, họ nói em sắp ra đi
Chúng tôi chắc sẽ rất nhớ đôi mắt sáng ngời và nụ cười ngọt ngào của em
Họ nói em mang theo cả ánh nắng
Soi tỏa những con đường chúng ta đi.
Hãy ngồi cạnh anh nếu em yêu anh
Đừng vội vàng trao anh lời tạm biệt
Chỉ cần em nhớ đến thung lũng Dòng sông đó
Và chàng cao bồi yêu em say đắm
Anh đã nghĩ rất lâu rồi người yêu hỡi
Những lời ngọt ngào mà em sẽ không bao giờ nói ra
Cuối cùng thì những hy vọng yêu dấu của anh cũng tan biến
Vì họ nói em sắp ra đi…)
Thầy Chương đàn đi đàn lại ca khúc này... Giọng thầy thâm trầm, vẻ mặt nặng nề, u ám. Thầy như quên đi chính mình, hòa nhập vào bài hát. Dường như tất cả trái tim, sinh mệnh, tâm hồn của thầy đang diễn tấu.
Liễu Địch nghe đến mức ngẩn ngơ, cô hoàn thành bị tiếng đàn bi thương và giọng ca sầu muộn thu hút, hoàn toàn chìm vào cảm xúc ly biệt của bài hát. Cô mơ thấy mình đi đến bên thầy Chương, ngồi xuống cạnh thầy. Cô mơ thấy mình đặt tay lên vai thầy Chương, tựa hồ muốn an ủi tâm hồn cô độc và đau đớn, tựa hồn muốn trái tim mình hòa vào trái tim thầy. Liễu Địch chậm rãi cúi đầu, một giọt lệ lặng lẽ rơi xuống mu bàn tay đang gảy đàn của thầy Chương.
Bàn tay thầy Chương run rẩy. Sau đó, một tiếng sắc nhọn, vỡ vụn phát ra từ cây đàn kéo hai thầy trò từ trong mộng cảnh về thế giới hiện thực. Hai thầy trò cùng giật mình đứng dậy. Căn phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có dư âm của tiếng đàn ngân vang.
Một lúc lâu sau, tiếng đàn dừng hẳn, hai thầy trò vẫn im lặng. Liễu Địch lau nước mắt, ngước nhìn thầy Chương. Thầy đứng thẳng người như thân cây khô. Sắc mặt thầy trở lại vẻ lạnh nhạt thường ngày, sự dịu dàng và bi thương biến mất hoàn toàn.
Tuy nhiên, Liễu Địch nhìn thấy rõ một giọt lệ chảy ra từ đằng sau mắt kính màu nâu trà, lăn dài trên gương mặt trắng bệch của thầy.
"Thầy ơi, thầy khóc đấy à?" Liễu Địch khẽ nói. Thầ