
Tác giả: Thương Thái Vi
Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015
Lượt xem: 1341019
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1019 lượt.
br>In the shadow of the wood;
And I said, "My faint heart sighs,
Ah me! to linger there,
To drink deep and to dream
In that sweet solitude."
I looked and saw your heart
In the shadow of your eyes,
As a seeker sees the gold
In the shadow of the stream;
And I said, "Ah me! what art
Should win the immortal prize,
Whose want must make life cold
And heaven a hollow dream?"
I looked and saw your love
In the shadow of your heart,
As a diver sees the pearl
In the shadow of the sea;
And I murmured, not above
My breath, but all apart,
"Ah! you can love, true girl,
And is your love for me?""
(Tôi nhìn thấy đôi mắt em ẩn hiện trong mái tóc mượt mà
Như kẻ lữ hành nhìn thấy dòng suối chảy trong rừng xanh,
Tôi thốt lên: "Trái tim mềm yếu của tôi đang ngâm nga, cần dừng lại
Uống no say và chìm vào giấc mộng trong sự tĩnh mịch ngọt ngào."
Tôi nhìn thấy trái tim của em qua đôi mắt,
Như người đào vàng tìm thấy vảy vàng óng ánh dưới dòng suối,
Tôi nói: "Ôi, nghệ thuật nào có thể giành được phần thưởng bất hủ,
Thiếu vắng nó, cuộc sống sẽ trở nên giá lạnh, thiên đường trở thành giấc mộng trống không."
Tôi nhìn thấy tình yêu của em trong hình bóng trái tim em
Như người thợ lặn nhìn thấy ngọc trai trong bóng mờ biển cả,
Tôi thì thầm, giọng nhẹ như hơi thở,
"A, cô gái chân chính, em có thể yêu, có thể yêu tôi không?")
Liễu Địch biết đây là một ca khúc được phổ nhạc từ bài thơ Three Shadows của nhà thơ kiêm họa sĩ người Anh gốc Ý Dante Gabriel Rossetti[1'>. Nghe đến câu cuối cùng, tim Liễu Địch đập nhanh một nhịp. Giọng của thầy Chương có vẻ lạ thường, tựa hồ run run.
[1'> Dante Gabriel Rossetti (1828 – 1882): nhà thơ, dịch giả, họa sĩ Anh gốc Ý, một trong những người sáng lập trào lưu Tiền Raphael nổi tiếng trong hội họa và thi ca Anh nửa cuối thế kỷ XIX.
Thầy từng thất tình? Bởi vì thầy bị mù hai mắt? Ý nghĩ này vừa vụt qua đầu Liễu Địch, thầy Chương đã chuyển sang một bài hát có giai điệu nhẹ nhàng của Mỹ Let It Be Forgotten:
"Let it be forgotten, as a flower is forgotten,
Forgotten as a fire that once was singing gold,
Let it be forgotten for ever and ever,
Time is a kind friend, he will make us old.
If anyone asks, say it was forgotten
Long and long ago,
As a flower, as a fire, as a hushed footfall
In a long forgotten snow."
(Hãy để cuộc tình lãng quên như đóa hoa bị chìm trong quên lãng,
Lãng quên như ngọn lửa đã có một lần reo tiếng hát vàng,
Hãy để cuộc tình chìm vào quên lãng đến mãi muôn đời,
Thời gian là người bạn tử tế, sẽ biến chúng ta thành già cũ,
Nếu có người nào hỏi, xin nói rằng cuộc tình đã chìm vào quên lãng,
Đã quá lâu rồi,
Như đóa hoa, như ngọn lửa, như bước chân thầm lặng,
Trong lãng quên băng tuyết phủ triền miên.)[2'>
[2'> Bài hát được phổ nhạc từ bài thơ của Sara Teasdale (1884 – 1933): nữ nhà thơ người Mỹ. Bản dịch của Hoàng Nguyên Chương.
Đúng vậy, Liễu Địch nhanh chóng quên đi nghi vấn vừa rồi, quên đi phiền não, quên đi ly biệt, quên gương mặt lạnh lùng trước đó của thầy Chương, quên tất cả những chuyện không vui. Cô chỉ cảm thấy không gian nhỏ bé này tràn ngập niềm hạnh phúc, âm nhạc là tươi đẹp, tiếng hát là tươi đẹp, thầy Chương là tươi đẹp, bản thân cô cũng tươi đẹp. Liễu Địch chưa bao giờ hưởng thụ khoảnh khắc đẹp đẽ như lúc này. Cô chưa bao giờ biết cuộc đời cũng có những giây phút thăng hoa như vậy. Liễu Địch lĩnh hội một cảm giác hoàn toàn mới mẻ, nắm bắt từng phút giây ấm áp.
Thầy Chương lại hát bài khác:
"I asked the heaven of stars
What I should give my love…
It answered me with silence,
Silence above.
I asked the darkened sea
Down where the fishers go…
It answered me with silence,
Silence below.
Oh, I could give him weeping,
Or I could give him song…
But how can I give silence
My whole life long?"[3'>
[3'> Bài hát được phổ nhạc từ bài thơ Night Song at Amalfi của Sara Teasdale
(Tôi hỏi bầu trời có những vì sao xán lạn,
Tôi nên trao cho tình yêu của tôi thứ gì,
Ông trời trả lời tôi bằng sự trầm mặc,
Sự trầm mặc của trời xanh.
Tôi hỏi đại dương tăm tối như bóng đêm,
Người đánh cá thường xuất hiện ở đâu,
Đại dương trả lời tôi bằng sự trầm mặc,
Sự trầm mặc của hạ giới.
Tôi có thể khóc vì nàng,
Tôi có thể hát tặng nàng,
Nhưng cuộc đời này,
Sao tôi có thể chỉ cho nàng sự trầm mặc?)
...
Không khí vui vẻ đột nhiên đột nhiên trở nên nặng nề. Khi thầy Chường hát đến câu: "Hỏi trời trời không thấu, hỏi đất đất không hay" bằng ngữ điệu đau thương, tâm hồn nhạy cảm của Liễu Địch lập tức bị ảnh hưởng. Cô cảm thấy một nỗi thê lương lan tỏa trong lòng, thay thế cảm giác yên bình và hạnh phúc vừa rồi. Theo bản năng, Liễu Địch cố gắng kháng cự sự "thay thế" đó.
May mà thầy Chương lại chuyển sang một ca khúc cô quen thuộc. Đó là bài All Kinds of Everything:
"Snowdrops and daffodils
butterflies and bees
sailboats and fishermen
things of the sea
wishing-wells