
Tác giả: Thương Thái Vi
Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015
Lượt xem: 1341021
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1021 lượt.
ọng tắc nghẹn. Viền mắt cô ươn ướt, gương mặt thầy nhòe đi.
Thầy Chương tiếp tục nói khẽ, giọng điệu bình thản của thầy ẩn chứa một tình cảm mãnh liệt không thể đè nén: "Tôi thật sự hy vọng... lúc này... đôi mắt tôi có thể bừng sáng, cho dù chỉ một phút. Một phút thôi cũng được, tôi nguyện dùng cả sinh mạng của mình để đánh đổi."
Đôi bàn tay thầy đặt trên vai Liễu Địch đột nhiên run rẩy. Thầy nắm chặt bờ vai Liễu Địch, hơi thở dồn dập, lồng ngực phập phồng. Sau đó, thầy bất ngờ kéo Liễu Địch vào lòng, đầu cô tựa vào vai thầy, hai cánh tay mạnh mẽ của thầy ôm chặt người cô.
Liễu Địch hoảng hốt, cô muốn giãy ra theo bản năng. Nhưng cô nghe tiếng trái tim tràn đầy sức sống đập thình thịch trong lồng ngực thầy Chương, nhịp đập đó như biểu lộ thứ tình cảm mãnh liệt và đẹp đẽ nhất. Liễu Địch ngẩng đầu nhìn thầy. Gương mặt của thầy vừa rồi vẫn còn xúc động, lúc này đã trở lại vẻ bình tĩnh thường lệ.
Liễu Địch không tài nào hiểu nổi, dưới vỏ bọc bình thản đó lại là một trái tim đập dữ dội như vậy. Cô thầm thở dài, ba năm qua, phần lớn thời gian thầy Chương đều là núi băng lạnh lùng, thầy đã che giấu rất kĩ trái tim nhiệt tình và nhạy cảm của mình. Nghĩ đến đây, Liễu Địch bất giác chủ động áp sát thân hình bé nhỏ vào lòng thầy Chương, đồng thời giơ hai tay ôm thắt lưng thầy.
Toàn thân thầy Chương run nhẹ. Hai thầy trò cứ như vậy, lặng lẽ dựa vào nhau, dùng cơ thể và tâm hồn để cảm nhận sự tồn tại của đối phương trong thời khắc cuối cùng trước khi chia tay.
Liễu Địch phát hiện nhịp đập của trái tim thầy Chương chậm lại. Cô từ từ chìm vào bầu không khí yên ả, đẹp đẽ này. Trong không khí đó, cô cảm thấy một thứ tình cảm tốt đẹp nhất, chân thành nhất, thuần khiết nhất vây quanh mình.
Xe buýt từ phía xa đi tới nhưng Liễu Địch không hề biết. Thầy Chương là người có phản ứng trước. "Liễu Địch, xe đến rồi." Nói xong, thầy liền buông hai tay. Liễu Địch giật mình, như bị kéo trở lại hiện thực. Cô đột nhiên cảm nhận một cách rõ ràng sự ly biệt.
Xe buýt chầm chậm tiến lại gần, cuối cùng dừng lại bên tấm biển báo. Liễu Địch đỡ cánh tay thầy Chương, bàn tay cô run rẩy, trái tim cô đau đớn, đến mức cô muốn khóc mà không khóc nổi. Thầy Chương vẫn giữ vẻ bĩnh tĩnh, gương mặt thầy thể hiện vẻ mãn nguyện và an ủi. Thầy chậm rãi bước lên xe, bình thản đi đến chỗ ngồi.
"Ding doong", cánh cửa sắt vô tình đóng chặt. Xe buýt bắt đầu chuyển bánh. Liễu Địch đứng bất động bên tấm biển báo, cô cũng không biết mình đang nghĩ gì. Sau đó, khi xe buýt vừa đi, thầy Chương đột nhiên ló đầu ra khỏi cửa sổ xe, vẫy tay với Liễu Địch.
Liễu Địch hoàn toàn sững sờ khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên gương mặt thầy. Thầy Chương nở nụ cười, lần đầu tiên thầy cười tươi. Nụ cười đó trong sáng như bầu trời mùa thu không một gợn mây, lại rạng rỡ như ánh nắng mùa xuân...
Liễu Địch ngây ngốc dõi theo chiếc xe buýt mỗi lúc một xa, cho đến khi gương mặt và nụ cười rạng rỡ của thầy Chương biến mất trong ánh chiều tà.
Bước qua cánh cổng của trường Đại học Bắc Kinh, Liễu Địch phát hiện cô tiến vào một thế giới hoàn toàn mới mẻ.
Cô không biết Yến Viên[1'> lại rộng như vậy, hồ Vị Danh sương khói mờ ảo, quanh bờ hồ cây cối xanh ngát, các khu giảng đường theo phong cách Trung - Tây kết hợp, khu nhà ở hết sức tao nhã, đẹp đẽ.
[1'> Khuôn viên của Đại học Bắc Kinh, nằm ở phía tây thành phố Bắc Kinh.
Có lẽ người dân sống lâu đời ở Bắc Kinh cũng chưa chắc đã đi hết khu vực này, từ các dãy nhà cổ kính, trang nghiêm như cung đình đến khu biệt thự nằm bên vườn cây rợp bóng.
Liễu Địch không biết Yến Viên có nhiều nhân tài như vậy. Một ông già trông rất bình thường đi thong thả trong sân trường có thể là một nhân vật được kính trọng của giới học thuật. Bạn cùng phòng ký túc xá có thể là "trạng nguyên" của một tỉnh nào đó. Nơi này hội tụ anh tài của cả nước, nơi này có nền giáo dục tốt nhất cả nước. Ở đây, không ai dám tự xưng là "thiên tài", cũng chẳng có người nào dễ dàng chịu thua. Ai nấy đều cố gắng học tập, âm thầm đọ sức.
Trong sân nhỏ đúng là có bảy gian nhà mái bằng, phía đông và tây có hai gian nối liền nhau, ba gian phòng chính còn lại là phòng khách, phòng uống trà và thư phòng. Bảy gian nhà được nối với nhau bằng hành lang dài. Trước mỗi cửa phòng đều trồng hai cây hải đường tứ phủ rất lớn.
Một điều khiến Liễu Địch ngạc nhiên là ngoài nhà bếp, sáu gian phòng còn lại đều được đặt những cái tên tao nhã và treo câu đối tương ứng. Phòng chính giữa gọi là "Nhã Tập Đường", câu đối là: "Khuynh hồ đãi khách hoa khang hậu, Xuất trúc ngâm thi nguyệt thượng thời."[4'> Có hoa có trúc, rất phù hợp với đặc điểm của phòng khách và thú vui của chủ nhan. Phòng bên cạnh có tên "Trà Tiên Cốc Vũ", câu đối gồm tám chữ: "Tùng phong chử minh, Trúc vũ đàm thi"[5'>. Thư phòng gọi là "Kim Thạch Ốc", câu đối càng thoát tục: "Gia hữu tàng mặc trang hương viễn, Môn vô tục khách trúc kính phong thanh"[6'>. Phòng ngủ của vợ chồng Giáo sư Tô Văn có tên đặc biệt "Thê Thê Lư", câu đối là: "