XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bến Xe

Bến Xe

Tác giả: Thương Thái Vi

Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015

Lượt xem: 1341011

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1011 lượt.

oa nhài, dương liễu, đinh hương là những thứ thầy không nhìn thấy. Cô nhanh chóng chuyển sang chuyện khác: “Thầy Chương, thầy kể về cuộc sống của thầy đi ạ!”
Đầu kia điện thoại vẫn không một tiếng động.
Liễu Địch hơi hốt hoảng. Bây giờ cô mới chú ý, kể từ lúc nhận điện thoại, thầy Chương chưa nói một câu nào, thậm chí còn không có lấy một tiếng thở dài. Liễu Địch lắc lắc ống nghe, điện thoại chưa bị ngắt, bởi cô lại nghe thấy tiếng rì rầm to nhỏ từ đầu bên kia truyền tới. Cô linh cảm có chuyện gì đó bất thường. Lẽ nào thầy Chương gặp phiền phức? Một nỗi hoảng sợ dấy lên trong lòng Liễu Địch, cô liền cất cao giọng: “Thầy Chương, thầy làm sao vậy? Thầy nói gì đi ạ! Thầy gặp chuyện gì rồi? Thầy Chương, thầy lên tiếng đi ạ! Thầy nói một câu có được không? Thầy làm sao vậy, thầy Chương?”
Đầu kia vang lên một tiếng “cạch”, điện thoại đã bị ngắt.
Liễu Địch sững sờ. Tiếng “cạch” đó tựa hồ tiếng dao sắc nhọn cứa vào lòng cô. Bàn tay cầm ống nghe của cô càng run rẩy. Trong lòng cô trào dâng một nỗi hoảng sợ khó diễn tả, hai chân mềm nhũn.
Ngoài nỗi hoảng sợ, cảm giác lo lắng, bất lực, điên cuồng, chua xót… cùng một lúc tấn công trái tim nhỏ bé của Liễu Địch. Cô chưa bao giờ trải qua cảm giác này, cô thấy mình như sắp sụp đổ. Liễu Địch lập tức thả điện thoại, nhanh chóng lao ra ngoài, quên cả rút thẻ từ. Cô không biết mình đã chạy đi đâu. Huyết mạch trên người cô sôi sục, tình cảm trong cô cuộn trào, cô cần phải giải tỏa, cần tìm một nơi để giải tỏa. Liễu Địch chạy theo ý thức mơ hồ. Cuối cùng, cô phát hiện cô đang đứng trước cổng của Trúc Ngâm Cư.
Liễu Địch không do dự lao vào bên trong.
Giáo sư Tô đang ngồi ngoài đình đọc sách. Thấy bộ dạng hớt hơ hớt hải của Liễu Địch, ông vội buông quyển sách, đứng dậy, kéo cô lại gần, hỏi han: “Liễu Địch, con làm sao thế? Con bị ốm à? Sắc mặt của con sao xấu vậy?”
Liễu Địch ôm chặt Giáo sư Tô như ôm vị thần bảo vệ. “Giáo sư Tô! Con sợ!”
“Đừng sợ, đừng sợ!” Giáo sư Tô một tay ôm Liễu Địch, một tay vỗ nhẹ lên vai cô, an ủi. “Con đang ở Trúc Ngâm Cư, có ta ở bên cạnh, con không việc gì phải sợ. Dù trời có sập xuống, ta cũng sẽ chống đỡ cho con.”
Giọng nói của Giáo sư Tô rất dịu dàng. Liễu Địch bất giác ngẩng đầu, nhìn ông, ánh mắt đầy cảm kích. Ông đúng là người cha hiền từ, dù không rõ nguyên nhân khiến con gái sợ hãi nhưng ông vẫn cất lời an ủi. Nhờ câu nói của Giáo sư Tô, nỗi sợ hãi trong lòng Liễu Địch cũng vơi đi. Giáo sư Tô đỡ cô ngồi xuống chiếc ghế đá trong đình.
“Nói cho ta nghe, tại sao con lại sợ hãi như vậy?” Giáo sư Tô hỏi.
“Con không biết.” Liễu Địch thật thà trả lời. “Con vừa gọi điện cho thầy Chương.”
Giáo sư Tô rùng mình. “Thầy Chương làm sao rồi?” Giọng ông không còn vẻ bình tĩnh và ung dung nữa.
Liễu Địch lắc đầu, cô đã hoàn toàn tỉnh táo. “Con không biết thầy bị làm sao. Thầy nghe điện thoại nhưng không nói câu nào. Điều này khiến con hoảng sợ. Con lo thầy gặp phiền phức gì đó.”
Liễu Địch đột nhiên bị kích động, ánh mắt sáng rực. “Giáo sư Tô, con không biết thầy bị làm sao, nhưng con biết con bị làm sao rồi.” Cô hít một hơi sâu rồi cất giọng kiên định: “Con yêu thầy! Con yêu thầy! Con yêu thầy Chương!”
Lời vừa thốt ra miệng, Liễu Địch hoàn toàn sửng sốt. Trời ạ, cô vừa nói gì vậy? Tại sao cô lại nói câu này? Tuy nhiên, trong tâm trạng xúc động, cô đã nhận thức một cách sâu sắc, lời cô vừa nói là “sự thật”. Đúng vậy, cuối cùng cô đã hiểu, thứ tình cảm điên cuồng nảy sinh trong cô chính là tình yêu, là tình yêu dành cho thầy Chương! Việc cô yêu thầy là sự thật không thể thay đổi.
Giáo sư Tô dường như cũng bị chấn động, ông ngẩng đầu, thăm dò: “Liễu Địch, con có biết con đang nói gì không? Con yêu thầy Chương? Con bắt đầu yêu Chương Ngọc từ lúc nào?”
Liễu Địch lắc đầu. “Con cũng không biết con bắt đầu yêu thầy từ khi nào. Có lẽ từ rất lâu rồi. Nhưng đến hôm nay, con mới phát hiện ra tình cảm của con, thứ tình cảm vô cùng mãnh liệt mà con chưa từng trải qua.” Cô đột nhiên đứng dậy, gương mặt ngời sáng lạ thường. “Đúng vậy, con phát hiện con đã yêu thầy. Cả sinh mệnh của con, tâm hồn của con đều yêu thầy!”
“Vậy sao?” Giáo sư Tô nhíu mày, nhìn Liễu Địch chăm chú. Ánh mắt ông lộ vẻ nghiên cứu và phán đoán. “Ta còn tưởng những ngày vừa qua con đã bị đứa con trai yêu quý của ta thu hút.”
Hải Thiên? Liễu Địch mơ hồ nghĩ. Hải Thiên là người tài hoa xuất chúng, học rộng biết nhiều, đa tài, phóng khoàng, nhiệt tình, có cặp mắt sáng, yêu một người con gái bằng cả sinh mạng… Anh là hình tượng nam tử hán lý tưởng nhất trong lòng cô, anh từng chiếm hữu tư tưởng cô, từng len lỏi vào giấc mơ của cô, từng khiến cô rung động. Tuy nhiên, những điều này như là chuyện của mấy trăm năm trước. Liễu Địch ngước nhìn Giáo sư Tô, cất giọng kiên định và rõ ràng: “Giáo sư Tô, anh Hải Thiên là người đàn ông xuất sắc, con chưa gặp người xuất sắc hơn anh ấy. Con khâm phục anh ấy, ngưỡng mộ anh ấy. Con thừa nhận, có một khoảng thời gian, đúng là con bị anh ấy thu hút. Thế nhưng…” Cô đột nhiên ngẩng cao đầu. “Hôm nay, cuối cùng con cũng nhậ