XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bến Xe

Bến Xe

Tác giả: Thương Thái Vi

Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015

Lượt xem: 1341005

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1005 lượt.

n ra tình cảm của mình. Có thể con nhất thời bị anh Hải Thiên mê hoặc, nhưng con đối với thầy Chương là sự tôn kính gần như sùng bái. Thầy khiến con bị khuất phục tự đáy lòng, khao khát tự đáy lòng, yêu thương tự đáy lòng. Tình cảm của con đối với thầy có cả sự sùng bài, ái mộ, khát khao, quyến luyến… Đây là tình cảm đã được tôi luyện qua ba năm con và thầy cũng trải qua phong ba bão táp, là tình cảm nảy sinh từ sự tin tưởng, chia sẻ cùng nhau. Con luôn đau nỗi đau của thầy, niềm vui của thầy cũng là niềm vui của con. Tình cảm này rất thần kỳ, mãnh liệt. Nếu đó không phải là tình yêu thì con không biết gọi là gì nữa!”
Giáo sư Tô lặng lẽ nhìn Liễu Địch. Vẻ mặt của cô rạng rỡ, tỏa ánh hào quang sáng chói. Giáo sư Tô hết sức cảm động bởi tình cảm kinh thiên động địa đó. Nhưng nơi đáy mắt ông vụt qua một tia đau đớn, sắc mắt ông trở nên trắng bệch. Ông dường như phân vân một lúc, cuối cùng cũng thốt nên lời: “Con gái, con có biết không? Hải Thiên thật ra chính là thầy Chương của con!”
Có bị sét đánh trúng thì Liễu Địch cũng không chấn động như khi nghe câu nói của Giáo sư Tô. Cô như hóa đá, chân tay tê dại. Cô mở to mắt nhìn Giáo sư Tô một lúc lâu mới lắp bắp hỏi: “Anh Hải Thiên… là thầy Chương? Anh Hải Thiên… chẳng phải là con trai Giáo sư sao?”
“Cô bé ngốc này!” Giáo sư Tô cất giọng đau đớn. “Hải Thiên chính là thầy Chương! Tên đầy đủ là Chương Hải Thiên, Chương Ngọc là tên trước kia. Nó không thích tên Chương Ngọc nên lúc đăng ký thi đại học, nó đã giấu bố mẹ sửa lại tên trong hộ khẩu. Sau khi xảy ra vụ hỏa hoạn, để mọi người không tìm ra tung tích của nó, lúc đăng ký lại hộ khẩu, nó đã dùng cái tên trước kia. Hải Thiên đúng là suy nghĩ đâu ra đấy. Sau khi nó mất tích, trong quá trình tìm kiếm, thậm chí ta đã đến thành phố của con, nhưng kết quả đều là “điều tra không ra người này”. Ngay cả khi đọc bài văn của con, ta cũng không ngờ “Chương Ngọc” và “Chương Hải Thiên” là một người.
“Nhưng…” Liễu Địch vẫn hết sức nghi hoặc. “Anh Hải Thiên chẳng phải là con trai của Giáo sư sao?”
Giáo sư Tô thở dài, ngước nhìn bầu trời lúc chiều tà, như hồi tưởng năm tháng xa xưa. “Hải Thiên đúng là con trai của ta. Chúng ta không có con. Ta biết Hải Thiên từ chín năm trước. Kể từ lúc đó, ta đã yêu quý nó như con ruột. Hải Thiên cũng yêu quý chúng ta. Sau một thời gian, Hải Thiên dọn đến Trúc Ngâm Cư, trở thành thành viên không thể thiếu của gia đình ta. Nó có phòng ngủ và thư phòng riêng, nó gọi chúng ta là bố mẹ, đối xử với chúng ta như bố mẹ ruột. Chúng ta cũng coi nó như con ruột. Bởi vì quên ở rất xa nên Hải Thiên thường ăn tết ở đây. Năm năm trước, bố mẹ Hải Thiên chuyển công tác lên miền Bắc, đó là lần đầu tiên nó về ăn Tết cùng bố mẹ. Không ngờ nó một đi không trở lại... Cô bé ngốc này, con ở Trúc Ngâm Cư lâu như vậy, lẽ nào con không phát hiện ra hay sao?”
Đúng vậy, tại sao mình không phát hiện ra? Liễu Địch ngẫm nghĩ, cô từ từ hồi tưởng một số đầu mối mà trước đây cô không lưu ý. Thảo nào sách ở Hải Thiên Thư Ốc gần như không có cuốn nào trùng với sách của thầy Chương. Thảo nào nhìn ảnh của Hải Thiên, cô có cảm giác quen thuộc, mái tóc đen đó, đường nét cương nghị đó, thân hình cao lớn đó chẳng phải là nét đặc trưng của thầy Chương sao? Thảo nào cô thấy lời lẽ của Hải Thiên kỳ ngữ rất quen thuộc, đó chẳng phải là phong cách nhận xét bài làm văn của thầy Chương sao? Thảo nào mỗi khi nhắc đến Hải Thiên, vợ chồng Giáo sư Tô đều lộ vẻ bi thương. Thảo nào Hải Thiên một thời gian dài không về nhà... Trời ạ, bao nhiêu đầu mối như vậy mà cô lại bỏ qua!
Nhưng cũng phải thôi, làm sao Liễu Địch có thể ngờ, Hải Thiên tràn đầy sức sống, Hải Thiên có đôi mắt sáng ngời và thầy Chương cả ngày đeo cặp kính đen lạnh lùng, cao ngạo lại là một người. Liễu Địch cảm thấy trái tim mình đang nhói đau, nỗi đau chưa từng có. Cô vùi đầu vào lòng bàn tay, chìm đắm trong ký ức.
Một lúc lâu sau, Liễu Địch ngẩng đầu, khóe mắt ngấn lệ. Cô cất giọng chậm rãi: “Con từng nói thầy Chương là người anh hùng có số phận bi kịch. Bây giờ con đã hiểu hàm nghĩa của từ “bi kịch”. Bi kịch chính là những thứ đẹp đẽ bị phá hủy. Nhà văn Lỗ Tấn nói rất đúng. Thầy Chương chính là vẻ đẹp bị số mệnh hủy diệt. Nhưng vẻ đẹp mãi mãi là đẹp, dù có bị nghiền thành mảnh vụn cũng vẫn đẹp.” Cô đột nhiên nắm tay Giáo sư Tô. “Giáo sư Tô, con yêu vẻ đẹp của thầy Chương, con không bận tâm thầy ấy bị hủy diệt đến mức nào. Chắc Giáo sư cũng hiểu tính con, vậy tại sao Giáo sư không nói sớm cho con biết?”
Giáo sư Tô nhìn vào cặp mắt trong veo của Liễu Địch, cất giọng chua xót và bất lực: “Con gái, kể từ lần đầu tiên gặp con, ta đã biết con không phải người tầm thường. Nhưng ta không thể nói với con sự thật, là vì Chương Ngọc không cho ta nói.”
“Tại sao?” Liễu Địch nghi hoặc. “Tại sao thầy Chương phải làm vậy?”
“Bởi vì...” Giọng nói của Giáo sư Tô càng có vẻ khổ sở. “Bởi vì Hải Thiên luôn yêu con! Nó không muốn làm hại con!”
Liễu Địch đứng bật dậy, mở to hai mắt, vẻ mặt đầy kinh ngạc và xúc động. “Giáo sư nói gì cơ?” Cô lắp bắp. “Giáo sư nói... thầy