
Tác giả: Thương Thái Vi
Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015
Lượt xem: 1341012
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1012 lượt.
ịch lần đầu tiên rời khỏi cánh cổng trường Bắc Đại kể từ khi nhập học.
Đi khỏi trường làm gì? Liễu Địch không biết. Có lẽ cô muốn xem thế giới ở bên ngoài Bắc Đại. Hai tháng nay, cô chìm đắm trong cuộc sống của một sinh viên đại học, gần như quên mất bên ngoài bờ tưởng của Yến Viên là một thế giới rộng lớn hơn.
Hôm nay là thứ Sáu, ngày thanh thản nhất trong tuần. Thời tiết rất tuyệt, trời xanh mây trắng, làn gió thu mát rượi, ánh nắng chan hòa, Liễu Địch tựa hồ nghe thấy một tiếng gọi nào đó trong tiềm thức. Thế là cô vô thức đi khỏi khuôn viên của Bắc Đại.
Rời khỏi cánh cổng phía tây của Yến Viên cổ kính, Liễu Địch cảm thấy như mình được trở về một thế giới xa cách đã lâu. Trên đường phố rộng lớn, xe cộ qua lại như mắc cửi, hai bên đường đều là những tòa nhà cao tầng, người đi lại tấp nập. Đây vốn là cuộc sống đô thị quen thuộc với Liễu Địch, nhưng hôm nay, cô chợt cảm thấy nó có phần xa lạ. Giống như ở trong tháp ngà quá lâu, Liễu Địch lãng quên mọi thứ ở bên ngoài tòa tháp.
Là giọng nói quen thuộc của ông Lý. Liễu Địch liền hét vào ống nghe: “Ông Lý, cháu là Liễu Địch! Cháu muốn tìm thầy Chương, cháu tìm thầy Chương Ngọc!”
“Cháu... cháu tìm thầy Chương Ngọc sao?” Ông Lý có vẻ không tiện lên tiếng.
“Vâng ạ! Cháu muốn tìm thầy ấy! Cháu muốn nói chuyện với thầy bây giờ, cháu muốn nghe thấy giọng nói của thầy bây giờ!” Liễu Địch tỏ vẻ vô cùng sốt ruột. “Cháu xin ông hãy nhanh nhanh một chút, được không ạ?”
“Được!...” Ông Lý dường như hơi phân vân. “Để ông đi tìm thầy ấy.”
Trái tim Liễu Địch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Thầy Chương sắp tới rồi, cô sắp được nghe giọng nói của thầy rồi. Thời gian chầm chậm trôi đi. Liễu Địch nhìn đồng hồ, kim phút vẫn không hề nhúc nhích. Chờ đợi, chờ đợi... mỗi giây, mỗi phút chờ đợi như chịu đựng trăm ngàn nỗi giày vò. Cho đến bây giờ, Liễu Địch chưa từng trải qua sự chờ đợi mãnh liệt như vậy.
Một lúc sau, Liễu Địch dường như nghe thấy ở đầu bên kia điện thoại có rất nhiều tiếng thì thầm to nhỏ, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng cười khe khẽ. Đã đến giờ tan học rồi sao? Hình như không phải, người cố ý hạ thấp giọng nói đó có vẻ rất kỳ lạ. Nhưng mặc kệ, thầy Chương sắp đến rồi! Sao vẫn chưa thấy đâu cả? Mặc dù trời hơi lạnh nhưng Liễu Địch vẫn toát mồ hôi. Lần đầu tiên cô có cảm giác, hóa ra thời gian cũng có thể hành hạ con người. Tiếng nói chuyện xì xào ở đầu kia điện thoạt đột nhiên biến mất. Liễu Địch nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, trái tim cô như ngừng đập. Sau đó, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp vô cùng quen thuộc: “A lô! Tôi là Chương Ngọc!”
Sống mũi Liễu Địch cay cay, nước mắt trào ra, cổ họng tắc nghẹn. Cô vô cùng xúc động, nhịp tim đập mỗi lúc một nhanh, máu trong huyết quản như sôi sục. Bàn tay cầm ống nghe điện thoại run run, trái tim cô cũng run rẩy từng hồi. Cô muốn hàn huyên vài câu nhưng vừa mở miệng, tâm trạng xúc động trào ra theo giọng nói: “Thầy Chương, em là Liễu Địch! Em đang ở Bắc Kinh, gọi điện cho thầy. Em không rõ vì sao mình lại gọi cho thầy như thế này, em chỉ biết em không thể không gọi. Em rất muốn, rất muốn nghe giọng nói của thầy! Thầy có khỏe không ạ? Công việc có thuận lợi không ạ? Thầy đang dạy lớp mấy? Ai giúp thầy chấm bài? Ai tiễn thầy ra bến xe buýt? Ai quét dọn văn phòng của thầy? Ai lĩnh lương giúp thầy? Thầy còn chơi guitar không ạ? Còn hát không ạ? Có nhớ Bắc Đại không ạ? Thầy Chương...” Liễu Địch đột nhiên ngừng lại. Sau đó, cô thốt ra ba từ bằng tất cả tâm hồn mình: “Em nhớ thầy!”
Hai đầu điện thoại cùng im lặng, chỉ nghe thấy tiếng thở của nhau. Liễu Địch hít một hơi thật sâu, cô chưa bao giờ trải qua tình cảm mãnh liệt, cũng chưa bao giờ tâm tình trào dâng cuồng nhiệt như vậy. Nước mắt chảy dài xuống gò má. Thứ tình cảm ẩn giấu trong lòng cô vừa đâm chồi, được giọt lệ tưới tắm, nhanh chóng sinh sôi. Liễu Địch lau khô nước mắt, đôi mắt cô lúc này ngời sáng. Sau đó, cô tiếp tục: “Thầy Chương! Em ở Bắc Đại rất tốt. Thầy nói đúng, Bắc Đại thật sự là một thánh đường. Hiện tại em đang sống ở Trúc Ngâm Cư của Giáo sư Tô, đó là một nơi tuyệt vời như chốn thần tiên. Vợ chồng Giáo sư Tô đối xử với em rất tốt, coi em như con gái. Em biết nhiều giảng viên, cũng làm quen với nhiều bạn bè. Đúng rồi, thứ Bảy tuần trước em còn gặp Giáo sư Quý Tiễn Lâm[1'> ở Trúc Ngâm Cư. Em đã nói chuyện với ông ấy cả buổi chiều. Em nghĩ, trong bốn năm tới, em nhất định thu hoạch được nhiều điều từ Bắc Đại, em sẽ dùng nó để tạo ra tương lai tươi sáng của mình. Thầy Chương, thầy có tin em không?”
[1'> Quý Tiễn Lâm (1911-2009): giáo sư Đại học Bắc Kinh, nhà ngôn ngữ học Trung Quốc, dịch giả văn học, chuyên gia chữ Phạn và ngôn ngữ Pali.
Đầu bên kia điện thoại vẫn im lặng.
“Thầy Chương!” Liễu Địch nói tiếp. “Thầy hãy kể cho em về thầy đi, được không ạ? Thầy vẫn ở văn phòng trên tầng bốn của tòa nhà phía bắc đấy chứ? Ở đó có lạnh không? Học sinh mới giúp thầy có trách nhiệm như em không? Chậu hoa nhài của em vẫn tươi tốt chứ? Cây dương liễu và đinh hương ở bến xe chắc rụng lá rồi, chúng...” Liễu Địch đột nhiên ôm miệng. H