Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bến Xe

Bến Xe

Tác giả: Thương Thái Vi

Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015

Lượt xem: 1341009

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1009 lượt.

quen, cô đã từng gặp ở đâu đó rồi nhưng không nhớ rõ. Có lẽ Hải Thiên phù hợp với hình tượng "nam tử hán" trong lòng cô. "Nam tử hán" trong lòng? Hai má Liễu Địch nóng ran.
Sau đó, Liễu Địch giở đến tấm ảnh Hải Thiên chơi bóng rổ. Động tác chơi bóng rổ của anh rất tự nhiên và đẹp mắt. Liễu Địch ngẩng đầu, gương mặt cô lộ vẻ ngạc nhiên. "Anh Hải Thiên cũng biết chơi bóng rổ ạ?"
"Nó là đội trưởng đội bóng rổ khoa Trung văn." Bà Tô cất giọng tự hào. "Lúc đó, đội bóng của khoa Trung văn là đội duy nhất chơi ngang ngửa đội bóng rổ của trường. Hải Thiên chơi bóng rổ rất xuất sắc. Con không biết đâu, mỗi lần nó chơi bóng rổ, các sinh viên nữ đi cổ vũ rất đông."
"Trong đó chắc chắn có bạn gái của anh ấy, phải không ạ?" Liễu Địch hỏi nhỏ, gương mặt cô ửng hồng.
"Bạn gái ư? Không có." Bà Tô lắc đầu. "Hải Thiên khó tính lắm. Không giấu gì con, bốn năm học đại học, không biết có bao cô gái theo đuổi nó nhưng nó chẳng để mắt tới một ai. Yêu cầu về bạn gái của nó quá cao. Hải Thiên không quan tâm đến vẻ đẹp bề ngoài, nó thích người có khí chất, như nó từng nói: "tâm hồn hòa làm một". Haizz..." Bà lại thở dài. "Không phải ta khen con trai mình, cảnh giới tinh thần của nó quá cao, người bình thường không thể nào với tới."
Liễu Địch gật đầu đồng tình. Giáo sư Tô ngồi bên cạnh đột nhiên lên tiếng: "Hải Thiên là người rất nghiêm túc trong chuyện tình cảm, vì thế nó không dễ dàng mở cánh cửa trái tim. Một lần, một người bạn của nó, cậu lưu học sinh người Pháp, thất tình đòi tự sát. Hải Thiên đã lôi cậu ấy đến Sảng Ấp Trai, ở bên cậu ấy suốt ba ngày ba đêm. Ta nghe nó hét với cậu bạn: "Cậu không thể chết, trừ khi tình yêu của cậu đáng đổi bằng sinh mệnh. Nếu chết, cậu cũng nên chết cho người xứng đáng giành được tình yêu của cậu." Câu nói này đã thức tỉnh cậu du học sinh, cũng khiến ta rất cảm động. Con biết không? Nếu yêu một người con gái, Hải Thiên nhà ta sẽ yêu cô ấy bằng cả sinh mạng của mình. Thậm chí, nó có thể chết vì cô gái đó."
Liễu Địch thở dài. Người con gái khiến Hải Thiên có thể hy sinh cả mạng sống chắc phải siêu phàm, thoát tục, có lẽ không phải cô gái ở chốn nhân gian mà là tiên nữ.
Bà Tô cũng cảm thán: "Ta nghĩ cả cuộc đời này, chắc Hải Thiên sẽ không tìm được một người con gái như vậy."
"Cũng chẳng biết được." Giáo sư Tô liếc Liễu Địch bằng ánh mắt mang hàm ý sâu xa. "Nó xa nhà lâu như vậy, có lẽ đã tìm được người con gái vừa ý rồi cũng không biết chừng."
Liễu Địch chú ý đến ánh mắt của Giáo sư Tô, trong lòng cô hơi hoảng loạn. Cô biết, từ lúc đọc cuốn Hải Thiên kỳ ngữ, mỗi khi nghe nhắc đến hai từ "Hải Thiên", trong trái tim cô lại dấy lên một cảm xúc mà cô không thể nắm bắt, cũng không dám đối diện, đồng thời không thể phủ nhận sự tồn tại của nó. Lẽ nào Giáo sư Tô đã phát hiện ra tâm tình của cô? Liễu Địch quan sát Giáo sư Tô, trong mắt ông không hề có sự hoài nghi hay chế giễu.
Để che giấu nỗi hoảng loạn, Liễu Địch mỉm cười, nói: "Đến Tết kiểu gì anh Hải Thiên chẳng về nhà. Nếu có bạn gái, nhất định anh ấy sẽ dẫn về gặp vợ chồng Giáo sư mà."
Lần đầu tiên gọi "anh Hải Thiên[11'>", Liễu Địch bỗng thấy có phần ngượng ngùng. Vợ chồng Giáo sư Tô đột nhiên trầm mặc. Một lúc sau, Giáo sư Tô lên tiếng: "Đúng vậy, Hải Thiên nên về nhà rồi. Bất luận thế nào, Tết này ta cũng phải nghĩ cách kêu nó về nhà."
[11'> Nguyên văn là: Hải Thiên ca, cách gọi thân thiết.
Trời ạ, một chuyến về thăm nhà cũng bắt bố "nghĩ cách", Hải Thiên chắc là người làm việc điên cuồng. Tuy nhiên, Hải Thiên sắp về nhà. Tết này cô sẽ được gặp Hải Thiên. Liễu Địch rất mong được gặp nhân vật lẫy lừng mà cô mong đợi. Thậm chí cô nghĩ, để được gặp Hải Thiên, cô có thể không về quê ăn Tết.
Buổi tối hôm đó, Liễu Địch về Sảng Ấp Trai từ sớm. Lúc nằm trên giường, cô mơ hồ nghe thấy bà Tô nói: "Cô bé Liễu Địch với Hải Thiên của chúng ta đúng là một cặp trời sinh."
Sau đó, Liễu Địch nghe tiếng Giáo sư Tô thở dài. "Chỉ đáng tiếc..."
"Sao thế?" Bà Tô hỏi. "Đến một cô bé xuất sắc như vậy mà Hải Thiên cũng sẽ không ưng sao?"
"Chỉ e.." Giọng của Giáo sư Tô trở nên nặng nề: "Chỉ e Liễu Địch không ưng thằng bé."
Mình không ưng Hải Thiên? Liệu có chuyện đó sao? Liễu Địch nghĩ thầm, đột nhiên rất thẹn thùng. Dù sao Hải Thiên cũng sắp trở về. Cuối cùng cô cũng được gặp Hải Thiên.
Cứ như vậy, hình bóng của Hải Thiên tràn ngập trong tâm trí Liễu Địch. Cuộc sống đại học vô cùng bận rộn, rất phong phú, tràn đầy lý tưởng và ước mơ. Liễu Địch say mê tiếp thu tri thức, khám phá, mơ ước, khát khao, phấn đấu. Thế là cái tên Chương Ngọc dần nhạt nhòa trong đầu óc và cuộc sống của cô, trở thành một hình bóng mơ hồ chôn sâu trong ký ức. Cô nhất thời quên mất thầy Chương.






Bên bờ hồ Vị Danh, liễu rủ, những cây hòe, bạch quả trải đầy lá vàng trên lối đi. Những cây phong trên hòn đảo nhỏ giữa hồ rực sắc đỏ. Yến Viên ngập chìm trong cảnh sắc cuối thu.
Một buổi chiều trời mây quang đãng, gió thổi mát lạnh, ánh nắng dịu dàng tràn ngập khắp không gian, Liễu Đ


XtGem Forum catalog