Old school Easter eggs.

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bến Xe

Bến Xe

Tác giả: Thương Thái Vi

Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015

Lượt xem: 134992

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/992 lượt.

hìn thấy. Bởi đối với người mù, vẻ đẹp bề ngoài vĩnh viễn không tồn tại. Nhưng ông biết, đối với hai đứa trẻ này, vẻ đẹp bề ngoài cũng không tồn tại. Hải Thiên không nhìn thấy Liễu Địch nhưng vẫn yêu cô, còn Liễu Địch đã bỏ qua Hải Thiên mắt sáng để đi yêu Chương Ngọc mù lòa. Hai đứa trẻ yêu nhau bằng trái tim, tâm hồn của chúng. Giống như Hải Thiên nói: “tâm hồn hòa làm một”. Tình yêu như vậy liệu có thể chia cắt? Ai có thể chia tách hai tâm hồn đã hòa làm một?
Giáo sư Tô không khỏi cảm động bởi tình cảm của hai người trẻ tuổi. Có điều, Liễu Địch còn quá trẻ, cô bé không thể hiểu hết sự tàn nhẫn và vô tình của xã hội và con người. Về phần Hải Thiên, nó đã biết quá rõ, cũng phải trả cái giá quá đắt. Liệu nó có thể chấp nhận tình cảm của Liễu Địch? Liệu nó có chịu để Liễu Địch đi con đường đầy chông gai này không? Ông nên làm gì với đứa con trai và con gái mà ông yêu quý? Sống quá nửa đời người, đây là lần đầu tiên trong đời Giáo sư Tô cảm thấy mâu thuẫn và rối bời.
Trong lúc Giáo sư Tô chìm trong suy tư, Liễu Địch lại lên tiếng: “Giáo sư Tô, con xin Giáo sư, hãy giúp con mua một tấm vé tàu hỏa. Con thật sự không yên tâm, cuộc điện thoại ngày hôm nay quá bất thường, con nhất định phải quay về xem tình hình thế nào.”
Câu nói đó đã thức tỉnh Giáo sư Tô. Đúng vậy, con trai ông gặp phiền phức, sao ông có thể khoanh tay đứng nhìn? Hải Thiên là người cao ngạo, không chịu cúi đầu, ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì? Nghĩ đến đây, Giáo sư Tô cất giọng lo âu: “Liễu Địch, ngày mai ta sẽ đi mua vé tàu hỏa. Ta cùng con đi thăm Hải Thiên. Đúng vậy, Hải Thiên đã mất quá nhiều thứ đẹp đẽ trong đời, nó không nên để lỡ tình yêu thuần khiết của con.”
“Thật vậy sao?” Liễu Địch vui mừng nhảy lên. Cô sắp được gặp lại thầy Chương, sắp được bày tỏ tình cảm với thầy sao? Thầy Chương gặp phiền phức ư? Cô không sợ, cô sẽ cùng thầy đối mặt. Thầy Chương không chấp nhận tình cảm của cô ư? Cô không sợ, chỉ cần thầy yêu cô, cô sẽ có cách khiến thầy chấp nhận tình cảm của cô.
Cảm giác ấm áp từ trái tim Liễu Địch lan khắp cơ thể. Đất đai tơi xốp, hoa cỏ hồi sinh, chồi non nhú lên, búp hoa nở rộ. Mùa xuân của sinh mệnh Liễu Địch, mùa đẹp nhất cuộc đời đột nhiên ập đến. Gió xuân thổi qua gương mặt cô, nước xuân làm ẩm ướt trái tim cô, hạt giống tình yêu được gieo xuống, nhanh chóng lớn lên thành một cái cây xanh tốt. Hạnh phúc khiến thiếu nữ mới biết yêu ngây ngất. Đúng vậy, mùa xuân rất đẹp. Khi nào gặp thầy Chương, cô nhất định sẽ dùng tình cảm ấm áp như mùa xuân, xua tan tâm hồn băng giá của thầy. Chỉ cần gặp thầy, mọi việc sẽ tốt đẹp. Đúng vậy, chỉ cần gặp thầy.
Ngày hôm sau, Giáo sư Tô không mua được vé tàu hỏa. Sáng sớm ngày hôm sau nữa, Liễu Địch nhận được điện báo, bên trên chỉ vẻn vẹn một hàng chữ: “Chương Ngọc qua đời vì tai nạn giao thông, mau về gấp!”
Mùa xuân của Liễu Địch lập tức bị bóp chết bởi hàng chữ tàn nhẫn, lạnh lùng đó. Trước mắt cô tối sầm, cô ngã vật xuống đất, bất tỉnh.






Cảm giác như cả thế kỷ đã trôi qua, cuối cùng Liễu Địch cũng tỉnh lại từ cơn hôn mê.
Vừa mở mắt, cô liền nhiền thấy một thế giới toàn màu trắng, bức tường màu trắng, ga trải giường màu trắng, vỏ chăn màu trắng và cô y tá mặc bộ đồ màu trắng...
Ánh mắt cô hờ hững và vô thức lướt qua những thứ đó, sau đó dừng lại ở vợ chồng Giáo sư Tô đang đứng bên cạnh giường. Gương mặt họ chỉ sau một ngày mà già đi trông thấy, mỗi nếp nhăn tựa hồ khắc sâu nỗi đau đớn và bi thương. Nhưng ánh mắt họ thể hiện sự sốt ruột và mong chờ. Thấy Liễu Địch mở mắt, họ đồng thanh kêu lên: “Liễu Địch, con tỉnh rồi à?”
Liễu Địch rời mắt khỏi vợ chồng Giáo sư Tô, nhìn đi nơi khác một cách máy móc, tựa hồ không nghe thấy tiếng nói của họ. Hình như cô không ở thế giới này, mà đang ở một hành tinh xa xôi.
“Liễu Địch!” Bà Tô, hai mắt mọng đỏ, cúi người xuống thành giường, cất giọng lo lắng và sốt ruột. “Con... con không nhận ra chúng ta sao?”
Liễu Địch không trả lời, cũng không nhúc nhích. Gương mặt trắng bệch của cô không có bất cứ biểu cảm nào, giống như cô đang đeo một tấm mặt nạ. Thần kinh của cô như đang chìm trong trạng thái tê liệt. Cô không còn chút sinh khí, giống như một hồn ma vật vờ, trôi dạt.
Giáo sư Tô hết sức đau lòng. Ông lặng lẽ nhìn gương mặt không còn sức sống của Liễu Địch mà không biết làm thế nào để khiến nỗi đau trong trái tim cô giảm bớt. Nỗi đau đó đến bất thình lình và dữ dội, khiến cả thế giới, tương lai, tình yêu và mộng ước của Liễu Địch vỡ vụn, khiến cô chỉ còn là cái xác không hồn. Liễu Địch bây giờ giống như một người không biết bơi bị rơi xuống nước, ban đầu còn vùng vẫy để ngoi lên mặt nước hít thở, nhưng sau đó dần chìm sâu xuống, đến ý thức cầu cứu, ý thức sinh tồn cũng biến mất.
“Liễu Địch!” Giáo sư Tô lại gọi tên cô. “Con tỉnh lại đi, tỉnh lại đi! Chúng ta đã ở bên con một ngày trời. Chúng ta không muốn thấy con như vậy.”
Liễu Địch vẫn không có phản ứng. Gương mặt cô đờ đẫn, ánh mắt vô hồn, bờ môi không chút sắc hồng. Cả người cô đều là mà