Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bến Xe

Bến Xe

Tác giả: Thương Thái Vi

Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015

Lượt xem: 134990

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/990 lượt.

quá nhiều đau khổ. Họ cũng cần dùng tiếng khóc để giải tỏa tâm trạng của mình.
Một lúc lâu sau, tiếng khóc của Liễu Địch nhỏ dần rồi tắt hẳn. Cô ngẩng đầu, phát hiện đầu óc mình đã tỉnh tảo hơn nhiều. Trái tim cô vẫn đau đớn nhưng lý trí bị đau thương vùi lấp đã từ từ quay trở lại. Cô lại một lần nữa quan sát chậu hoa nhài vừa đánh thức lý trí của cô. Liễu Địch đột nhiên phát hiện, cây hoa đã được thay chậu khác. Chậu đất sét trước kia được thay bằng chậu cao lanh. Không, không thể, tuyệt đối không thể! Cây hoa nhài héo úa đến mức này, trừ khi... Liễu Địch lập tức chạy đến trước mặt hiệu trưởng Cao, cất giọng nghiêm túc: “Thầy mau nói cho em biết, thầy Chương qua đời như thế nào?”
Mặt hiệu trưởng Cao biến sắc trong giây lát, ông trả lời: “Thầy Chương đúng là chết vì tai nạn giao thông, đó là sự thật!”
“Em không tin!” Liễu Địch cười nhạt. “Trước khi xảy ra tai nạn thì sao? Lẽ nào thầy Chương không gặp phải chuyện gì?”
“Điều này...” Sắc mặt hiệu trưởng Cao càng tái nhợt. Ông nói ấp úng: “Thầy Chương chết vì tai nạn giao thông... Sự việc không liên quan đến người khác...”
“Không đúng, cái chết của thầy Chương không những liên quan đến người khác, mà còn có quan hệ rất lớn!” Một giọng nói lanh lảnh từ bên ngoài vọng vào, ngân vang trong căn phòng nhỏ.






Ba người giật mình kinh ngạc, cùng quay đầu về phía cửa phòng. Một cậu bé tầm mười sáu, mười bảy tuổi từ bên ngoài đi vào. Cậu bé tương đối cao, gương mặt đỏ ửng, mở to mắt quan sát từng người trong phòng. Ánh mắt cậu thẳng thắn và rắn rỏi.
Liễu Địch nhìn cậu bé không chớp mắt, cô cảm thấy cậu ta nhìn có vẻ quen quen. Cậu bé chú ý ánh mắt của Liễu Địch nên lên tiếng trước: “Em biết chị chính là Liễu Địch. Vừa rồi em đã nhìn thấy chị khi chị đi lên cầu thang, vì thế em đi theo chị lên đây.”
Đúng rồi, ban nãy khi Liễu Địch chạy lên cầu thang, có một cậu bé cứ nhìn cô chằm chằm, hóa ra là cậu ta. Nhưng cậu ta là ai? Không đợi Liễu Địch lên tiếng, hiệu trưởng Cao nghiêm giọng nói: “Văn Tuấn, em lên đây làm gì?”
Văn Tuấn không bận tâm đến lời của hiệu trưởng Cao, cậu nói với Liễu Địch: “Em xin tự giới thiệu. Em tên là Văn Tuấn, học sinh lớp 10-1, cũng là người đại diện của thầy Chương. Một ngày trước khi thầy Chương qua đời và buổi sáng hôm thầy qua đời, em đều ở bên cạnh thầy, tận mắt chứng kiến nhiều chuyện. Em vốn không định nói cho chị biết, nhưng nhìn thấy cảnh vừa rồi, em nghĩ chị có quyền biết những sự việc này. Chị có muốn nghe không?”
Người đại diện? Liễu Địch ngẩn người. Thời gian trước, từ này là cách xưng hô thuộc về cô. Cô liếc qua hiệu trưởng Cao, ánh mắt ông đầy vẻ lo lắng và tự trách. Lẽ nào... Liễu Địch mím môi, nói với Văn Tuấn: “Chỉ cần là sự thật, dù tàn khốc đến thế nào, chị cũng muốn nghe.”
“Sắc mặt thầy Chương tái nhợt. Thầy cuộn hai bàn tay lại, mím chặt môi, cố gắng kiềm chế. Sau đó, thầy bình tĩnh trả lời: “Cô ấy cũng từng bị tôi cho 0 điểm bài làm văn.” Mọi người đều đờ người. Chẳng ai nghĩ ra nguyên nhân tại sao bài văn của chị lại bị thầy Chương cho 0 điểm. Khiên Khiên một lần nữa cảm thấy thất bại. Cậu ta chợt bướng bỉnh hét lên: “Nhưng thầy từng dụ dỗ chị ta!”...”
Ầm một tiếng, nắm đấm của Liễu Địch đập mạnh xuống mặt bàn. Cô không thể chịu đựng sự xỉ nhục từ câu nói này. Người cô lảo đảo, tựa hồ sắp ngã. Giáo sư Tô vội đỡ cô từ phía sau. Văn Tuấn giật mình, cậu hết nhìn Liễu Địch lại nhìn Giáo sư Tô, không biết có nên kể tiếp. Liễu Địch định thần, mặt cô cắt không còn giọt máu. Nhưng cô cất giọng kiên quyết: “Em kể tiếp đi!”
“Cậu ta vừa nói câu đó, cả lớp chúng em đều sửng sốt. Nhưng Khiên Khiên cứ như bị ma nhập, tiếp tục hét lớn: “Thầy Chương, thầy bị mù thật sao? Thầy bị mù mà thầy biết nữ sinh nào xinh đẹp nhất trường, sau đó thầy cho người ta làm đại diện của thầy rồi quyến rũ người ta. Hai người ở trong văn phòng đóng chặt cửa tình tình tứ tứ, ôm ôm ấp ấp ở bến xe, ở nhà thầy càng không biết làm ra chuyện bẩn thỉu gì. Thầy tưởng thầy có thể che mắt thiên hạ hay sao? Lẽ nào thiên hạ cũng đui mù giống thầy? Là một nhà giáo, vậy mà thầy đi dụ dỗ học sinh. Thầy có tư cách gì mà đứng ở đây nói tôi “đáng xấu hổ”? Thật ra, kẻ đáng xấu hổ nhất là thầy và Liễu Địch. Thầy và chị ta, một người dụ dỗ mê hoặc, một người tự nguyện lao vào vòng tay của thầy giáo mình; một kẻ hạ lưu đê tiện, còn một kẻ vô liêm sỉ; một kẻ ra vẻ đạo mạo, còn một kẻ giả vờ đứng đắn...” Sau đó, một tiếng “bốp” vang lên, thầy Chương cho Khiên Khiên một bạt tai!”
“Tát rất đúng!” Giáo sư Tô lên tiếng. Nếu Khiên khiên có mặt ở đây, chắc ông cũng lập tức cho con bé một bạt tai. Liễu Địch không lên tiếng, sắc mặt cô trắng bệch đến đáng sợ, cô cảm thấy nghẹt thở. Những lời vô căn cứ này tại sao có thể lan truyền, sao có thể nói ra một cách tàn nhẫn như vậy?
Văn Tuấn nhìn Liễu Địch bằng ánh mắt đồng tình. “Liễu Địch, chị đừng tức giận. Thật ra, những lời này sớm muộn cũng có người nói, Khiên Khiên chỉ là người đầu tiên dám thốt ra miệng mà thôi.”
Liễu Địch rùng