
Tác giả: Thương Thái Vi
Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015
Lượt xem: 134997
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/997 lượt.
u xám, cả tâm hồn cũng màu xám.
“Liễu Địch!”Giáo sư Tô cắn môi. Ông biết việc cấp thiết nhất bây giờ là đánh thức ý thức đang mê man của Liễu Địch. Ông tính mạo hiểm một lần: “Liễu Địch, con còn nhớ buổi sáng hôm nay xảy ra chuyện gì không?”
Liễu Địch dường như bị chấn động, khóe miệng cô giật giật. Từ sáng đến giờ chỉ có hơn mười tiếng đồng hồ mà như mấy vạn năm trôi qua. Cô cúi đầu, trầm mặc không lên tiếng.
“Liễu Địch!” Khóe mắt Giáo sư Tô lấp lánh ánh lệ. Ông cố gắng đè nén nỗi đau xé lòng, không một chút lưu tình nói tiếp: “Hải Thiên của chúng ta, thầy Chương của con... đã không còn trên cõi đời này! Sáng nay con nhận được điện báo, con còn nhớ nội dung của tờ điện báo không?”
Liễu Địch rùng mình. Trong đầu cô vụt qua dòng chữ lạnh lùng và tàn nhẫn: “Chương Ngọc đã qua đời vì tai nạn giao thông, mau về gấp.”
Toàn thân run rẩy, Liễu Địch cắn chặt môi. Sau đó, cô giơ hai tay ôm đầu, bờ vai mảnh khảnh run bần bật, nhưng cô vẫn không mở miệng nói chuyện. Hiện thực quá tàn nhẫn, cô vô thức cự tuyệt tỉnh lại.
“Liễu Địch!” Cuối cùng Giáo sư Tô hét lên một tiếng đầy tuyệt vọng. “Con mau tỉnh lại đi! Ta đã mất một đứa con trai, ta không thể lại mất đi đứa con gái!”
Toàn thân Liễu Địch đột nhiên co giật. Cô đứng dậy, người lảo đảo. Bà Tô vội lao đến đỡ cô. Nhưng đúng lúc này, cổ họng Liễu Địch bỗng dâng lên vị ngòn ngọt, tựa hồ có thứ gì đó trào ra. Cô vừa há miệng, một ngụm máu từ miệng cô phun ra ngoài. Tấm ga trải giường trắng toát lập tức vấy đầy máu đỏ.
Giáo sư Tô hốt hoảng, ông cảm thấy không thể đứng vững được nữa. Ông ngồi phịch xuống giường, trong lòng hối hận vô cùng, ông không ngờ lại khiến Liễu Địch bị kích động đến mức thổ huyết. Trong khi đó, bà Tô hét lên: “Y tá! Y tá!”
Cô y tá chạy vội đến, cầm một mảnh vải lau vết máu trên miệng Liễu Địch. Liễu Địch gạt tay cô y tá. Cô ngẩng đầu, trên miệng vẫn còn vệt máu, đôi mắt đen mở to hết cỡ nhìn vợ chồng Giáo sư Tô chằm chằm. Sau đó, trên gương mặt cô dần xuất hiện chút biểu cảm, hơi thở dần gấp gáp, viền mắt ngân ngấn nước. Cuối cùng, Liễu Địch cũng bật khóc. Cô lao vào lòng Giáo sư Tô, vừa khóc vừa nói: “Giáo sư Tô, thầy Chương mất rồi! Thầy đã mất rồi...”
Ba ngày sau, Liễu Địch cùng Giáo sư Tô Văn ngồi tàu hỏa về quê.
Liễu Địch vẫn còn rất yếu. Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, cô đã gầy đi trông thấy, thần sắc vô cùng tiều tụy. Gương mặt cô trắng bệch, đôi mắt vừa to vừa đen, nhưng đáy mắt thể hiện quyết tâm bất chấp tất cả.
Bác sĩ khuyên Liễu Địch nên nằm một chỗ nghỉ ngơi, nhưng thái độ của cô rất kiên quyết, không ai có thể ngăn cản. Cô nói với vợ chồng Giáo sư Tô: “Thật ra bây giờ chúng ta trở về cũng đã quá muộn.” Một câu nói đánh gục hai ông bà. Thế là Giáo sư Tô mua vé tàu, cùng cô trở về quê.
Trên tàu hỏa, Liễu Địch ngồi bất động. Thân hình gầy guộc của cô lọt thỏm trong chiếc ghế rộng, tưởng như mỗi cơn gió từ ngoài cửa sổ thổi vào cũng có thể đẩy cô ngã. Liễu Địch mím chặt môi, nhìn ra ngoài cửa sổ như đang ngẫm nghĩ điều gì đó. Ba ngày nay, cô luôn chìm trong suy tư. Mỗi lần tàu hỏa lắc lư, bờ vai nhỏ bé của cô lại run rẩy.
“Giáo sư Tô!” Liễu Địch đột nhiên mở miệng, đây là câu nói đầu tiên của cô kể từ khi lên tàu. “Giáo sư thử nói xem, có đúng là thầy Chương gặp tai nạn giao thông không?”
Giáo sư Tô kinh ngạc nhìn Liễu Địch. “Sao thế, con nghi ngờ điều gì à?”
Liễu Địch gật đầu. “Thính lực của thầy Chương rất tốt, thầy có thể phân biệt tiếng động của các loại xe, có thể phán đoán chuẩn xác tốc độ của ô tô, chưa từng nhầm lẫn. Thầy qua đường vốn chẳng cần giúp đỡ. Thầy thường bị đánh bại bởi những vật tĩnh hơn.”
“Liễu Địch!” Giáo sư Tô nói. “Điều này không liên quan đến tai nạn giao thông. Phần lớn những người gặp tai nạn ô tô trên thế giới này đều không phải người mù.”
Đúng vậy, người mắt sáng còn bị xe đâm nữa là người khiếm thị. Nhưng những tiếng thì thầm to nhỏ, tiếng cười xấu xa và thái độ trầm mặc bất thường của thầy Chương luôn quanh quẩn trong đầu óc Liễu Địch. Điều này liệu có liên quan đến cái chết của thầy không?
Giáo sư Tô như nhận ra tâm tư của Liễu Địch, ông nói bằng giọng thành khẩn: “Liễu Địch, Hải Thiên là một đứa bé kiên cường. Nó rất yêu cuộc sống, yêu sinh mạng của mình. Nếu không phải là tai nạn, nó sẽ không dễ dàng từ bỏ việc đấu tranh chống lại số mệnh.”
Liễu Địch im lặng. Đúng vậy, cô biết rất rõ điều này. Tuy nhiên... cô không thể nghĩ tiếp. Nghĩ tới cố nhân khiến cô đau đớn đến không thở nổi. Dù sao khi trở về trường, tất cả sẽ rõ ràng. Liễu Địch từ bỏ việc suy đoán, lặng lẽ lắng nghe âm thanh đơn điệu của tàu hỏa. Cô nghe mãi, nghe mãi, âm thanh đó bỗng biến thành tiếng hát trầm ấm, chứa chan tình cảm của thầy Chương:
“Tôi ra đời vì sự ra đời,
Tôi chết đi vì cái chết,
Tôi ra đời vì cái chết,
Tôi chết đi vì sự ra đời.”
Rời nhà ga, Giáo sư Tô và Liễu Địch đi thẳng đến trường học.
Hiệu trưởng Cao đón họ ở cổng trường. Hai tháng không gặp, ông như già đi đến mười tuổi. Nhìn thấy Giáo sư Tô đỡ Liễu Địch từ từ tiến lại gần, hiệu trưởng Cao bước t