
Tác giả: Thương Thái Vi
Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015
Lượt xem: 134989
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/989 lượt.
ới, nắm tay Liễu Địch, cất giọng đau xót: “Liễu Địch, thầy không thể giữ thầy Chương lại cho em.”
Liễu Địch không để ý đến hiệu trưởng Cao, thậm chí không nhìn ông. Ánh mắt cô dừng lại ở toàn nhà cũ kĩ phía bắc, ô cửa sổ nhỏ trên tầng bốn. Cô nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay Giáo sư Tô. Đột nhiên, cơ thể cô không còn mềm nhũn, hai chân cô không còn run rẩy. Cô từng bước tiến về phía trước, ánh mắt từ đầu đến cuối không rời khỏi ô cửa sổ nhỏ.
Sau đó, Liễu Địch đi tới chân cầu thang của tòa nha phía bắc. Bên cầu thang có một cậu bé khoảng mười sáu, mười bảy tuổi nhìn cô chăm chú. Liễu Địch không để ý, cô chỉ ngẩn ngơ dõi mắt lên cầu thang xập xệ. Tiếp theo, cô đột nhiên chạy lên cầu thang, chạy rất nhanh, thậm chí không bám vào tay vịn. Giáo sư Tô và hiệu trưởng Cao gọi cô, cô mặc kệ. Người ở bên cạnh kinh ngạc nhìn cô, cô cũng mặc kệ. Cô như quay về ba năm trước, lại là một nữ sinh bận rộn. Trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ: “Nhanh lên, đừng để lỡ việc chấm bài của thầy Chương.”
Liễu Địch chạy một mạch lên tầng bốn, đến trước cửa văn phòng quen thuộc. Cô dừng bước, lau mồ hôi trên trán và điều hòa lại nhịp thở theo thói quen. Sau đó, cô giơ tay, gõ nhẹ lên cánh cửa một tiếng.
Bốn bề im lặng. Liễu Địch không nghe thấy giọng nói lạnh nhạt và lịch sự quen thuộc: “Mời vào!”
Cô lại gõ cửa, vẫn là sự tĩnh mịch đáng sợ.
Bàn tay Liễu Địch run run, đôi chân cô mềm nhũn, trái tim cô run rẩy. Cô không dám đẩy cánh cửa đó, không muốn đẩy chúng ra. Cô cố chấp gõ cửa lần thứ ba.
Xung quanh không một tiếng động, chỉ có sự yên tĩnh chết chóc. Hiệu trưởng Cao và Giáo sư Tô không biết đã đứng sau lưng Liễu Địch từ lúc nào. Họ trầm mặc chứng kiến cảnh tượng này, mắt ngấn nước.
Bàn tay Liễu Địch run rẩy. Cô đột nhiên nhớ đến buổi tối tuyết rơi, nhớ đến cảnh cô dò dẫm trong bóng đêm đến căn phòng này. Bây giờ, cô lại một lần nữa cảm thấy sự cô độc và nỗi sợ hãi đó. Không biết lấy đâu ra dũng khí, Liễu Địch đẩy cửa, bước vào phòng.
Căn phòng vẫn không thay đổi. Bàn làm việc, hai chiếc ghế đối diện nhau, bình giữ nhiệt, cốc trà bằng sứ màu trắng, lọ mực đỏ, chậu hoa nhài và một chồng vở bài tập xếp ngay ngắn. Tất cả vẫn không thay đổi, như thể ngày hôm qua Liễu Địch mới rời khỏi nơi này, hôm nay lại quay về. Tất cả không thay đổi, tất cả vẫn như cũ, chỉ là chủ nhân của căn phòng không còn nữa, thầy vĩnh viễn không thể quay về.
Liễu Địch đờ đẫn nhìn những đồ vật vô cùng quen thuộc, trong đầu cô đột nhiên xuất hiện câu thơ: “Vật thị nhân phi sự sự hưu, Dục ngữ lệ tiên lưu.[1'>” Nhưng cô không thể thốt ra lời, cũng không thể rơi lệ, chỉ biết ngây ngốc đứng đó.
Dịch nghĩa: “Vật còn ở đó, người ở nơi đâu. Muốn nói mà dòng lệ tuôn trào.” Trích trong bài Vũ Lăng xuân của Lý Thanh Chiếu, đời Tống.
Sau đó, Liễu Địch tìm một mảnh vải, cô bắt đầu lau bụi trên bàn làm việc. Bàn làm việc phủ một lớp bụi mỏng, có lẽ ba, bốn ngày không ai động đến nó. Lau bàn xong, Liễu Địch lại lau chùi ghế ngồi, lau cốc trà, bình giữ nhiệt... Cô lau chùi rất tỉ mỉ, như thầy Chương vẫn còn ở văn phòng, thầy chỉ đi ra ngoài một lát, sẽ trở về ngay lập tức.
Hiệu trưởng Cao và Giáo sư Tô ở bên cạnh, nước mắt giàn giụa. Giáo sư Tô đột nhiên bước tới, nắm tay Liễu Địch. “Liễu Địch, con hãy khóc đi! Khóc một trận đi con!”
Liễu Địch không khóc, nước mắt cô đã cạn. Cô giật khỏi tay Giáo sư Tô, đi lau cửa sổ. Những việc này cô làm suốt ba năm, đã trở thành thói quen. Sau đó, cô chú ý đến chậu hoa nhài trên bệ cửa sổ. Hoa nhài không được tươi tốt, lá đã héo úa. Liễu Địch đột nhiên nghe thấy giọng nói trầm ấm, chua xót thấp thoáng bên tai: “Những ngày tháng sau này, chỉ nó nó ở bên cạnh tôi.”
Liễu Địch giật mình, bỗng kêu lên một tiếng: “Thầy Chương, thầy ở đâu?” Không, không có thầy Chương, đây chỉ là ảo giác của cô mà thôi. Hoa nhài à, mày có biết không, người cần mày ở bên cạnh đã ra đi trước mày. Có phải vì thế mày mới héo úa? Liễu Địch đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay, cảm xúc tê liệt đã bắt đầu hồi sinh. Cô nhìn chậu hoa nhài chăm chú, đột nhiên phát hiện, trên cành cây yếu ớt, khẳng khiu xuất hiện một nụ hoa trắng.
Phát hiện này mang đến một sức mạnh to lớn, làm chấn động sợi dây thần kinh tê liệt của Liễu Địch. Hoa nhài nở hoa vào tháng Mười một, lẽ nào hoa nhài cũng là sinh vật có tình, nó đang dùng màu trắng thuần khiết để tưởng nhớ thầy Chương?
Liễu Địch cảm thấy trái tim cô vỡ vụn. Thầy Chương đã đi thật rồi, đi thật rồi! Ba ngày qua, mặc dù biết rõ sự thật nhưng tiềm thức của cô vẫn kháng cự. Cô hy vọng xuất hiện kỳ tích, nói cho cô biết tất cả không phải sự thật. Tuy nhiên kỳ tích không xuất hiện. Đến lúc này, cô mới tin và chấp nhận sự thật. Trái tim cô và mỗi tế bào trên người cô đều đau đớn vô ngần, mặt cô giàn giụa nước mắt.
Cuối cùng, Liễu Địch ôm chậu hoa nhài, bật khóc nức nở. Tiếng khóc của cô như xé nát tâm can. Mọi nỗi đau đớn và bi thương tích tụ trong ba ngày giờ bộc phát theo tiếng khóc của cô.
Giáo sư Tô và hiệu trưởng Cao lặng lẽ khóc cùng Liễu Địch. Mấy ngày nay, trong lòng họ cũng tích tụ