
Tác giả: Thương Thái Vi
Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015
Lượt xem: 134998
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/998 lượt.
mình, cô cảm thấy khí lạnh lan tỏa tới mỗi tế bào trên thân thể. Cô đột nhiên hiểu ra, tình cảm của cô và thầy Chương không được xã hội thừa nhận, thậm chí còn bị bóp méo, xuyên tạc và phỉ báng. Lúc cô vẫn chưa ý thức được tình yêu, dư luận đã hủy diệt tình cảm của cô. Đến lúc này, Liễu Địch thật sự lĩnh ngộ mặt tàn khốc của xã hội.
Văn Tuấn thở dài, tiếp tục câu chuyện: “Cái bạt tai của thầy Chương vừa mạnh vừa chuẩn xác, khiến một bên má Khiên Khiên sưng vù. Lần đầu tiên em chứng kiến bộ dạng phẫn nộ của thầy. Sắc mặt thầy đanh lại, hơi thở gấp gáp, giống như một con bò đực bị chọc giận. Thầy nghiến răng nói từng từ: “Trước khi tôi cho em cái tát thứ hai, em mau cút xéo khỏi phòng học này!” Thầy Chương không nói nhiều, nhưng mỗi từ như phun ra ngọn lửa, mang uy lực có thể thiêu cháy tất cả. Khiên Khiên sững sờ, cậu ta không ngờ mình lại bị đánh. Một lúc sau, cậu ta mới có phản ứng. Nhưng đứng trước thầy Chương đang nổi giận, cậu ta không dám mắng thêm một câu. Cuối cùng, cậu ta gào khóc: “Chương Ngọc, thầy cứ đợi đấy!” Nói xong, cậu ta chạy ra khỏi phòng học. Có thể tưởng tượng chuyện Khiên Khiên bị thầy Chương đánh nhanh chóng lan ra toàn trường. Buổi trưa, em đến văn phòng thầy Chương sớm hơn thường lệ. Không hiểu tại sao em thấy hơi lo lắng cho thầy. Em biết câu “thầy cứ đợi đấy” của Khiên Khiên không phải nói chơi, còn tại sao cậu ta không phải nói chơi, bản thân em cũng không rõ. Thầy Chương không giống như mọi ngày, thầy không phải sợ hãi, mà có nhiều tâm sự, tựa hồ có gánh nặng trong lòng. Thầy không chấm điểm bài tập làm văn ngay mà ngồi trầm tư rất lâu. Sau đó, thầy đột nhiên hỏi em: “Văn Tuấn, em hãy nói thật cho thầy biết, tin đồn về thầy mà Khiên Khiên nói ngày hôm nay có phải đã lưu truyền một thời gian dài rồi không?” Em không ngờ thầy Chương lại tinh ý như vậy. Em chẳng có cách nào che giấu thầy, cũng không dám giấu giếm, đành nói sự thật: “Vâng ạ, lúc mới nhập học, em có nghe phong thanh một số chuyện, bây giờ đã lan truyền khắp trường, hơn nữa còn rất khó nghe.” Thầy Chương khẽ gật đầu, sắc mặt thầy nặng nề, tựa hồ lời của em chứng thực suy nghĩ trong lòng thầy. Sau đó, em và thầy bắt đầu chấm bài. Một điều khiến em rất khâm phục là, dù xảy ra chuyện lớn nhưng thầy Chương vẫn bình tĩnh nhận xét bài văn, như không hề bị ảnh hưởng. Tuy em không thích thầy nhưng không thể không kính phục dũng khí của thầy. Chấm đến quyển bài tập thứ ba, cửa văn phòng đột nhiên bị đá bật ra. Khiên Khiên và anh họ của cậu ra xuất hiện ở cửa. Anh họ của Khiên Khiên là huấn luyện viên tán thủ[1'> của thành phố. Anh ta vừa xuất hiện, em biết ngay nguyên nhân vì sao. Quả nhiên, anh họ của Khiên Khiên nói: “Chương Ngọc, thằng chó, mày dám đánh em tao, mày không muốn sống phải không? Mày dám giở trò trên đầu ông nội mày. Hôm nay nếu không dạy dỗ mày, mày sẽ không biết tao là ai!” Thầy Chương liền đứng dậy. Em rất kinh ngạc khi thấy thầy không hề sợ hãi khi đối mặt với hoàn cảnh đó. Thầy đứng thẳng người, ngẩng cao đầu, cất giọng đanh thép: “Không sai, tôi đã đánh em gái của em. Là một giáo viên, tôi không nên đánh học sinh của mình, nhưng là một người có máu có thịt, tôi phải đánh em gái anh, bởi em gái anh đã lăng nhục nhân cách của tôi, đồng thời lăng nhục nhân cách và danh dự của học sinh tôi yêu quý nhất. Kẻ sĩ có thể chết, chứ không thể chịu nhục. Tôi không thể tha thứ cho người sỉ nhục tôi, càng không thể tha thứ cho người sỉ nhục học sinh của tôi. Nếu anh đánh tôi, tôi sẽ không đánh lại, bởi là một thầy giáo, tôi nên chịu sự trừng phạt. Có điều, tôi nói cho anh biết, anh đánh tôi, tôi không oán hận; tôi đánh em gái anh, tôi cũng không hối hận. Nếu anh lăng nhục tôi và học sinh của tôi, dù không phải là đối thủ của anh, tôi cũng sẽ động thủ với anh.”
[1'> Môn võ tay không tự do ra đời ở Trung Quốc, chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế.
“Nói hay lắm!” Liễu Địch và Giáo sư Tô cùng kêu lên. Giọng của hai người rất khẽ nhưng không che giấu niềm tự hào. Văn Tuấn liếc nhìn họ, đột nhiên phát hiện hai người trước mặt rất tán thưởng thầy Chương, người không được cả trường hoan nghênh. Cậu ta nói tiếp: “Đúng vậy. Lúc đó, em cũng bị chấn động, thậm chí quên cả sợ hãi. Em chợt cảm thấy thầy Chương có sức mạnh tinh thần rất hiếm gặp, điều đó khiến em cảm động. Anh họ của Khiên Khiên dường như cũng bị chí khí đường đường chính chính của thầy Chương làm cho khiếp sợ. Anh ta lặng lẽ nhìn thầy Chương vài giây rồi quay người rời khỏi văn phòng. Khiên Khiên vô cùng thất vọng, cậu ta vừa chạy đuổi theo vừa hét: “Anh, anh đã nhận lời trả thù của em. Anh đã nhận lời…”
Văn phòng lại rời vào trạng thái tĩnh lặng. Một lúc sau, em và thầy Chương đều không lên tiếng. Sắc mặt thầy vô cùng nghiêm nghị, ngoài ra còn có vẻ lo lắng và đau khổ. Thầy đột nhiên nói với em: “Văn Tuấn, hôm nay không cần chấm điểm nữa. Chỗ tôi bây giờ không còn là nơi an toàn.”
Em đột nhiên thấy rất cảm động. Có thể nói, kể từ khi làm người đại diện của thầy, đây là lần đầu tiên em cảm nhận được sự ấm áp từ thầy. Thầy đang quan tâm đến sự a